"Alice, cô đi đâu vậy?"
"Đến giờ ăn cơm rồi."
Bỏ mặc Julia một mình ở lại, Thập Nhất đi tới nhà bếp tự lấy phần ăn của mình. Một thành viên trong sư đoàn thấy cô như vậy liền đi tới trách mắng: "Mọi người đều đang cật lực làm việc, sao cô có thể một mình thảnh thơi ăn uống?"
"Bọn họ không nghỉ ngơi là do bọn họ. Đến giờ cơm lại không cho người khác ăn cơm sao? Ngươi ghen tị thì cũng làm như ta đi."
Còn không phải hắn ta không dám, nên mới trút tức giận lên cô sao?
Anh hùng gì mà nhỏ nhen quá đấy.
"Ngươi... ngươi đúng là ngày càng vô pháp. Ta nhất định sẽ tố cáo ngươi với thủ lĩnh.
Thập Nhất: Chắc cô sợ.
Nam chính Henry đứng đằng xa đã nhìn thấy tất cả hành động của cô. Mấy hôm nay hắn vẫn luôn cố tình quan sát hành vi của Alice. Càng nhìn hắn càng không bằng lòng về thành viên này. Một người không hề có sự năng nổ, nhiệt tình trong mọi công việc, lúc nào cũng canh tới đúng giờ cơm liền mặc kệ tất cả mà bỏ đi.
Không chỉ vậy, đối với các thành viên khác cô cũng không nể mặt một chút nào, hầu hết thời gian đều không nói chuyện hay phối hợp với ai. Cô gái này hoàn toàn đi ngược lại với tinh thần của một anh hùng, của một tổ đội mà Henry mong muốn.
"Thủ lĩnh, ngài có muốn uống chút nước không?"
"Cảm ơn cô, Julia."
Nhìn Julia dịu dàng, điềm đạm trước mặt, lại nhìn sang cô gái đang ngồi xổm trên thềm đất ăn uống. Hắn tự hỏi cùng là nữ nhân tại sao lại có thể khác nhau đến vậy.
"Julia, bình thường cô tiếp xúc với Alice nhiều nhất. Cô cảm thấy cô ấy thế nào?"
"Alice sao ạ? Tôi thấy cô ấy cũng khá tốt. Có lẽ chỉ là chưa quen sống cùng những người khác nên dễ xảy ra xung đột. Dù sao với thân phận của cô ấy, trước đây chắc hẳn đã quen được mọi người chiều chuộng và nghe theo. Nhưng tôi tin là cho cô ấy thêm một thời gian, Alice chắc chắn sẽ thích nghi tốt thôi ạ."
Lời nói của Julia càng làm cho lông mày Henry nhíu sâu. Cô gái này đã rất khéo léo khiến cho nam chính mất thiện cảm hơn với Thập Nhất chỉ bằng cách chơi đùa với câu chữ.
"Cô không phải càng vào sư đoàn muộn hơn Alice sao? Nhưng cô có thể thích nghi rất nhanh chóng, được mọi người quý mến. Còn cô ta thì…"
"Ôi thủ lĩnh, tôi chỉ là một người vô danh được ngài cứu giúp, làm sao có thể so sánh với công nương quý giá như cô ấy chứ."
"Đừng nói như vậy, Julia, năng lực của ngươi rất có tiềm năng. Sau này ngươi nhất định sẽ còn vươn xa hơn rất nhiều. Cố lên."
"Thủ lĩnh, cảm ơn ngài đã động viên tôi. Tôi nhất định sẽ cố gắng, không phụ lại sự chỉ bảo của ngài." Julia trong lòng vui như nở hoa, lại dè dặt ra vẻ khiêm tốn trước mặt Henry.
Vốn dĩ trong sư đoàn anh hùng số lượng phụ nữ thấp hơn đàn ông rất nhiều, mà hiện tại Julia cũng là người con gái duy nhất trong tổ đội của nam chính. Vì vậy, sự có mặt của Alice đã khiến cô ta phải bật công tắc đề phòng.
Nhưng khi nhìn thấy những hành động mà theo cô ta là "ngu ngốc" của Thập Nhất, nữ chính giả bắt đầu cảm thấy không cần quá bận tâm đến cô nữa. Bởi vì cô ta hiểu rõ, người chính nghĩa như Henry sẽ không bao giờ để mắt đến Alice.
Chỉ có điều, nam chính này vẫn luôn thu hút rất nhiều cô gái, mối lo về Alice vừa qua thì lại xuất hiện một cô gái khác trong đoàn đội anh hùng trở về kinh đô.
"Gravi, anh có biết tại sao cô ấy lại đi cùng chúng ta không?"
"À… thủ lĩnh nói cô ấy có người thân ở kinh đô. Nên tiện đường sẽ đưa cô ấy cùng trở về với chúng ta."
Ánh mắt tối tăm của Julia nhìn về hai con người đang cưỡi chung ngựa, thân hình cô gái mỏng manh yếu đuối, gần như dựa hết vào ngực của Henry.
Thập Nhất trông thấy ánh mắt rực lửa của nữ chính giả thì âm thầm cảm thán, chỉ là một người đàn ông thôi mà cô ta giữ còn hơn giữ vàng nữa. Có nhất thiết phải như vậy không?
[Cái đó người ta gọi là yêu đó.] Đại Thần online phổ cập kiến thức cho ký chủ nhà nó.
[Yêu mà phải khổ cực vậy thì ta cũng không muốn thử đâu.]
[Cô phải nhớ tâm nguyện của Alice nha. Trong đó có ghi rõ việc trải qua cảm giác yêu đương đấy, còn cả kết hôn nữa.]
Thập Nhất tỏ vẻ không quan tâm lắm:
[Không lo, ta vẫn còn kẹo dự phòng.]
Cùng lắm thì thế giới này thất thu một chút.
[Ký chủ, số kẹo hiện tại của cô cũng chỉ được hai chục năm. Chỉ cần đến thế giới tu tiên một cái là hết vèo.]
Ở các thế giới huyền huyễn, tuổi thọ của tu sĩ đều cao đến vài trăm tuổi, hai chục năm ở đấy đúng là chỉ như muối bỏ biển.
[Ngươi không cần hù, tới đó lại tính tiếp.]
Cổng thành kinh đô đế quốc Amanda đã ngay phía trước, đoàn đội anh hùng cưỡi ngựa vượt qua, tất cả quân lính canh gác đều đang đứng nghiêm với cánh tay phải đặt lên ngực trái, đây chính là động tác cho thấy sự kính trọng của bọn họ đối với các anh hùng làm nhiệm vụ trở về.
Không chỉ vậy, người dân trong thành khi trông thấy lá cờ đen mang hình cánh chim đều tự giác tránh sang hai bên để nhường đường đi cho bọn họ. Có thể nói bất kỳ một người dân nào trong đế quốc này cũng dành cho thành viên của sư đoàn anh hùng một sự ngưỡng mộ và tin tưởng đặc biệt.
[Chà… ký chủ, khung cảnh này có làm cô thấy thích thú và kiêu ngạo không?]
Thích thú và kiêu ngạo sao?
Sự hoan hô của dân chúng đối với anh hùng như bây giờ sẽ duy trì được bao lâu? Hay chỉ cần một tin đồn xấu xa nào đó được tung ra bọn sẽ ngay lập tức nghi kỵ và trở mặt, chẳng còn nhớ tới rất nhiều việc tốt mà người anh hùng đó đã làm trước đây.
Thứ không đáng tin nhất, thứ dễ dàng thay đổi nhất chính là lòng người. Cho nên cô sẽ không quan tâm đến cái nhìn của bọn họ đối với mình. Thập Nhất thúc ngựa, nhanh chóng rời khỏi đám đông đang tung hô.
Vừa về tới lâu đài Famanda của sư đoàn, cô còn chưa kịp tắm rửa nghỉ ngơi, thì đã bị triệu tập đến gặp Henry. Trong phòng còn có cả năm thành viên ở lại làng của ngày hôm ấy.
Gravi là người lên tiếng đầu tiên: "Thủ lĩnh, trong sư đoàn anh hùng không thể có một người ham sống sợ chết, bỏ mặc đồng đội như cô ta. Xin ngài hãy khai trừ cô ta ra khỏi đây."
Mặc dù Henry cũng đặc biệt không hài lòng với Alice, nhưng cô thế nào cũng là con gái của người thầy mà hắn kính trọng, mới đây hắn còn lần đầu tiên được ông ấy nhờ vả về việc chiếu cố con gái mình. Vậy mà bây giờ…
Hắn nhìn sang cô gái duy nhất trong phòng: "Alice, cô có gì muốn nói không?"
"Các ngươi muốn khai trừ ta thì nên đưa ra bằng chứng cụ thể, không phải cứ nói miệng như vậy là được đâu."
Trừ cậu thiếu niên Oran, những người khác đều lớn lối nhắc lại ngày hôm ấy cô đã khoanh tay đứng nhìn bọn họ như thế nào.
Rõ ràng mỗi người bọn hắn đều khinh thường việc phải làm nhiệm vụ với cô. Vậy mà khi cô thật sự đứng im như ý nguyện của bọn chúng thì ai nấy lại bắt đầu chê trách. Haizz…
"Thủ lĩnh, hôm ấy, ngài còn nhớ đã dặn dò ta điều gì trước khi đi không?"
Nhìn thấy cái gật đầu của Henry, Thập Nhất mới nói tiếp: "Ta làm theo đúng những gì ngài bảo, chỉ quan sát và ở phía sau yểm hộ. Hôm ấy ta đã chặt đứt rất nhiều xúc tua đấy, chừng ấy còn không phải yểm trợ sao?"
"Alice, người đừng có mà bao biện."
"Làm nhiệm vụ về rồi nên ta cần phải tắm rửa, ăn uống và nghỉ ngơi nữa. Các ngươi đang trưng dụng thời gian nghỉ của ta đấy. Những gì cần nói ta đã nói. Quyết định thế nào là ở ngài thủ lĩnh."
Thập Nhất nói xong, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, cô đứng dậy làm động tác chào với Henry rồi lập tức rời khỏi căn phòng,
[Ký chủ, cô đang làm gì vậy? Nhiệm vụ của cô là trở thành anh hùng cơ mà.]
[Ta biết. Nhưng làm anh hùng cũng không nhất thiết phải ở trong cái sư đoàn này. Ngươi nghĩ ở đây siêng năng làm mấy cái nhiệm vụ cứu người, giết quái thú gì đó thì sẽ trở thành anh hùng lừng lẫy sao?]
Không hề, cô chỉ cần một cơ hội lớn nhất, có thể cứu cả đất nước thì lập tức sẽ trở thành anh hùng trong mắt dân chúng. Còn làm những việc râu ria này thì ai sẽ nhớ tên cô?
Làm việc tốt không phải sở thích của cô. Cô vốn không thích hợp với nơi này.