Sau đó, Henry cùng với tất cả thành viên bắt đầu đột nhập vào địa bàn của đám người thổ phỉ ấy. Những tưởng sẽ có một trận đấu oanh liệt, trả thù cho những người đã chết. Nhưng không, tất cả bọn họ đều rơi vào cái bẫy lớn đã được chuẩn bị sẵn. Không chỉ vậy, thành viên mà Julia nói rằng đã chết lại đang sống sờ sờ và bị nhốt chung với nhau.
"Thủ lĩnh, sao ngài cũng bị bắt vào đây rồi?"
Trong khi mọi người ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thì có một bóng người lại lao nhanh về phía góc nhà giam.
Một cái ôm đầy mạnh mẽ xông tới Thập Nhất, cùng với giọng nói quen thuộc của thiếu niên nào đó: "Alice, ta đã rất lo lắng cho chị."
Hành vi của Leon khiến mọi người trợn mắt, ai nấy nhìn tới hai người ôm nhau, lại nhìn sang thủ lĩnh cũng đang tròn mắt. Việc Alice là đối tượng kết hôn của thái tử là điều mà ai cũng biết.
Nhưng Leon không quan tâm đến mấy ánh mắt kỳ lạ đang hướng về mình, cứ như vậy chăm chú nhìn Thập Nhất, giống như nơi này chỉ có hai người bọn họ.
"Alice. Mấy hôm nay chị có được ăn ngon không? Có ai bắt nạt chị không? Nói với ta, ta nhất định sẽ xử chúng."
Đôi mắt xanh biếc của hắn ánh lên từng tia chân thành, trong đó dường như còn có cả tình cảm nhớ nhung của hắn nữa.
Thập Nhất nhìn cậu thiếu niên trước mặt, đột nhiên lại có cảm giác như mình có thêm đứa con thơ.
Hắn có cần diễn lố như vậy không? Làm như hắn không biết tại sao cô ở đây ấy.
"Khụ…" Tiếng ho của Henry vang lên làm không khí ngượng ngùng tan biến, "Leon, mọi người, chúng ta bây giờ nên tìm cách ra khỏi đây đã."
Những lời nói yêu thương gì đó, đợi ra khỏi đây rồi hẵng nói được không hả?
Bởi vì lời nói của thủ lĩnh, mọi người bắt đầu quay lại vấn đề chính, cố gắng bỏ qua hình ảnh ôm nhau gai mắt kia.
Oran là người lên tiếng đầu tiên: "Thủ lĩnh, trước tiên thì Julia đâu rồi? Chúng tôi đã giúp cô ấy trốn thoát khỏi nơi này bốn ngày, mà tại sao bây giờ mọi người mới xuất hiện?"
Lúc này thủ lĩnh và các thành viên mới ngỡ ngàng nhìn nhau vì lời Julia nói với bọn họ lại hoàn toàn khác với Oran.
Sau khi trao đổi thông tin qua lại, thành viên cũ bị bắt nhận ra người mà bọn họ giúp trốn thoát để về gọi viện binh lại nói rằng bọn họ đã chết, còn cô ta là tự mình may mắn thoát được.
"Thật dối trá. Tại sao cô ta lại làm như vậy?"
"Thủ lĩnh, có khi nào… cô ta là gián điệp không?"
Julia bây giờ không có ở đây để bọn họ chất vấn. Lúc trúng bẫy, mọi người đều đồng loạt rớt xuống nơi này, không ai biết làm thế nào mà duy nhất cô ta lại thoát được nó. Điều này càng thêm khẳng định cho việc Julia đã biết trước về cái bẫy.
"Thân phận của cô ta vốn dĩ đã không rõ ràng. Thủ lĩnh, chúng ta thật sự bị cô ta lừa."
"Từ lúc Julia nhẫn tâm ra tay với đồng đội để vu oan cho Alice, tôi đã thấy cô ta rất đáng sợ rồi. Đáng lẽ phải khai trừ cô ta ngay lúc đó."
"Hừ… ngươi đây là đang trách thủ lĩnh sao? Lúc đấy còn không phải vì ai nấy đều nói giúp cho cô ta sao? Bây giờ lại muốn đổ lỗi cho ngài ấy?"
"Ta không có ý đấy."
"Không có ý đấy thì ngươi nói thế làm gì? Ngươi trước đây còn không phải rất thích cô ta sao?"
Tiếng cãi nhau loạn xạ vang lên trong phòng giam. Cho đến khi Henry lớn tiếng kêu dừng lại thì trận ồn ào mới chịu kết thúc.
"Bây giờ chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây. Chứ không phải ở đây mà đổ lỗi cho nhau."
Dù đang trong trường hợp vô cùng éo le thì nam chính vẫn luôn giữ vững thái độ bình tĩnh của mình. Hắn bắt đầu hỏi Oran và những người khác về thông tin nơi này trong mấy ngày bị nhốt.
"Mỗi ngày bọn họ đều cho chúng tôi ăn uống đầy đủ. Trong thức ăn có thuốc tê liệt sức mạnh nên chúng tôi không thể làm gì. Thỉnh thoảng bọn chúng sẽ lại đi vào trùm đầu và đánh chửi rất hung hăng như để xả giận. Riêng Anna và Alice có lẽ bởi vì là phụ nữ, là đối tượng buôn bán nên chỉ bị trùm đầu mà không bị đánh."
"Từ sau lần chúng tôi giúp Julia trốn thoát thì việc canh phòng càng nghiêm ngặt hơn. Hàng ngày bọn chúng đều canh cho chúng tôi ăn hết đồ ăn có tẩm thuốc thì mới rời đi. Bây giờ muốn lợi dụng sơ hở để thoát ra là rất khó."
Trong lúc đám "tù nhân" mới và cũ trao đổi thông tin và tìm cách trốn thoát, Thập Nhất phải cố lắm mới tách được mình ra khỏi cái tên Leon bám người này.
Không thể ôm nữa, Leon liền chuyển qua nắm tay, một bước cũng không rời khỏi cô gái.
Tên boss phản diện này thực chất là tuổi con bạch tuộc đúng không?
"Ngươi bị sao vậy hả?"
Không phải cô đã dặn dò hắn trước rồi ư, còn ở đây giả vờ lo lắng cái gì?
Nhưng mà gương mặt buồn bã lúc này của Leon, lại chẳng hề giống giả vờ một chút nào.
Trong ánh nhìn của Thập Nhất, bàn tay cô được hắn đưa lên úp vào má. Ánh sáng màu xanh trong đôi mắt cũng có chút ảm đạm, giọng nói nho nhỏ của hắn vang lên bên tai cô: "Ta rất nhớ chị."
Không ai biết trong mấy ngày qua, hắn đã phải cố gắng thế nào mới không xông tới đây, phá vỡ kế hoạch của cô.
"Alice, đây sẽ là lần cuối ta đồng ý để chị rời xa ta lâu như vậy."
Đây không phải là một câu yêu cầu hay làm nũng của Leon, mà là một lời tuyên bố đầy chắc chắn của hắn. Thập Nhất có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt đối diện.
"Leon, có những thứ đã định sẵn là phải xa cách. Ta không thể ở mãi bên cạnh ngươi được."
Trong lòng Leon đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi, thứ cảm giác mà hắn chưa bao giờ biết tới từ khi sinh ra. Người như hắn không sợ trời cũng không sợ đất. Nhưng lại vì một câu nói của cô mà trở nên thật bất an. Thứ hắn muốn từ xưa đến nay… chưa bao giờ là không đạt được cả.
Bàn tay Leon càng nắm chặt hơn, trong đôi mắt cũng hằn lên từng tia hồng nhạt, đó là sự cố chấp, là sự điên cuồng không phải của lứa tuổi thiếu niên, càng không nên có trên gương mặt non nớt ấy.
"Vậy thì ta sẽ thay đổi thứ được gọi là định sẵn ấy. Alice, chị là của ta."
Lời nói bao giờ cũng rất dễ dàng. Nhưng có làm được hay không thì lại là một vấn đề khác. Nếu mọi lời nói đều có thể thành sự thật thì cô đã không bị nhốt trong cái hệ thống vớ vẩn này cực khổ làm nhiệm vụ.
Đến thời điểm Alice phải chết thì cô vẫn sẽ rời khỏi thế giới này, hắn lúc ấy chỉ có thể bất lực trong đau đớn mà thôi.
Con người lúc nào cũng yếu đuối như vậy…
Trong ánh nhìn đầy quyết tâm ấy của Leon, cô gái chỉ nhẹ nhàng nói: "Ta không phải của ngươi. Leon, thu lại ánh mắt chiếm hữu đó đi. Ta không thích nó đâu."