Ánh hồng quang chói mắt lóe ra bốn phía xung quanh. Theo sau đất đá rung chuyển, đáy hồ nước bắt đầu huyên náo phiêu khởi lên. Có thể trông thấy núi non lờ mờ, nhất là ngọn núi hình trụ nằm ngay bên dưới.
Không bao lâu ở giữa tâm hồ lớn sinh ra một vầng hắc quang, vầng hắc quang kia không ngừng xoay tròn thành miệng hố, dần dần khuếch trương mở rộng ra.
"Ma vương, đây chính là đường vào Ma giới."
Dạ Tư Ngạo đi trước bay đến giữa hồ, thân ảnh của hắn bị chiếc hố đen cắn nuốt vào bên trong. Thập Nhất và Nguyên Nhạc theo sau, cuối cùng chính là thập đại hộ pháp.
Tại thời điểm bị hút vào vòng xoáy, cô cảm nhận được thân thể mình không hề bị dính nước, nó giống như của vào của một không gian hoàn toàn biệt lập.
Rất nhanh sau đó, khung cảnh khác lạ lập tức xuất hiện, cả bầu trời bao trùm một màu u ám, trên đường đi chỉ toàn là xương cốt, đầu lâu cùng đám quạ không ngừng kêu la.
Cảnh tượng thực sự mà nói thì vô cùng kinh dị.
Trước khung cảnh như vậy Thập Nhất ném ra một câu: "Ma giới cũng nghèo quá rồi đấy. Không sắm nổi người dọn dẹp xương cốt sao?"
Dạ Tư Phùng chính là một người trong thập đại hộ pháp bảo hộ cho Thập Nhất, hắn lên tiếng: "Ma vương, mấy cái này là cố tình bày ra đấy. Ngài không thấy rất đẹp mắt và uy phong sao?"
Thập Nhất nhìn một núi các bộ xương được vứt lãi rải khắp nơi một cách lộn xộn, gu thẩm mỹ của ma giới, cô thật không dám đánh giá.
Tới trung tâm của ma giới, khung cảnh có chút trái ngược hơn so với vừa nãy. Nơi đây giống như kinh thành hoa lệ rực rỡ. Từ xa Thập Nhất đã nghe thấy tiếng la hét khá ồn ào. Trước cổng thành có bóng dáng chú cóc khổng lồ với chiếc cổ đeo bông lụa đỏ chờ sẵn.
Nhìn thấy Nguyên Nhạc và Thập Nhất, nó lập tức nhảy đến không chút do dự.
Kim thiền đã được đưa trở về ma giới trước một bước, nó rất hào hứng kêu to ộp ộp nhưng rốt cuộc lại bị Thập Nhất vỗ đầu một phát:
"Đại Cẩu, ngươi có thể khoe khoang sau không. Ta bây giờ không rảnh để nghe đâu."
Thập Nhất và Nguyên Nhạc đứng trên đầu kim thiền, được đưa vào bên trong cổng thành. Một đường lụa đỏ dài tít tắp không thấy điểm cuối, hai bên đường là rất nhiều người dân ma giới với đủ loại hình dáng gương mặt kỳ quái.
Được rồi, đây là ma giới, làm sao có thể yêu cầu hai hàng mỹ nhân đứng ra chào đón.
Dù đây là lần đầu tiên gặp mặt thì bọn họ ai nấy đều vô cùng chào đón hai người. Thập Nhất cũng không biết nguồn gốc sự nhiệt tình này ở đâu ra.
Nguyên Nhạc lên tiếng giải thích: "Khác với con người, ma tộc yêu ghét rất rõ ràng, thật ra ma tộc cấp bậc càng thấp thì đầu óc lại càng đơn giản hơn. Bọn họ chào đón chúng ta có lẽ bởi vì thân phận ma cốt của nàng."
Bất kỳ một ma tộc nào sinh ra cũng được giáo huấn về sự kính trọng tuyệt đối với ma cốt và cả ma vương.
Sau một chặng đường diễu hành, rốt cuộc bọn họ cũng tới nơi ở của ma vương. Nơi này được trang hoàng bằng hai màu sắc đỏ đen giống như Nhạc Tịnh Phong.
Dạ Tư Ngạo cung kính cúi đầu: "Buổi lễ nhậm chức của ma vương và ma hậu đã được chuẩn bị sẵn sàng. Bây giờ chúng ta sẽ đưa ma hậu đi để chuẩn bị."
"Được. Đi đi." Thập Nhất lặng lẽ buông tay Nguyên Nhạc ra.
Cha con nhà họ Dạ đều có chút ngạc nhiên với phản ứng này của cô. Bọn họ còn nghĩ với tính khí kia, cô hẳn sẽ đòi động phòng hoa chúc trước, còn nhậm chức gì đó đều phải để sau. Thậm chí hai bọn họ còn chuẩn bị sẵn tinh thần để khuyên nhủ cô, nhưng mọi việc sau đó lại cứ thế thuận lợi vô cùng. Thập Nhất rất hợp tác để hoàn thành toàn bộ nghi thức.
Thập Nhất đúng là rất nôn nóng việc động phòng, nhưng có một lý do lớn hơn để cô hoàn thành đống nghi thức rườm rà kia. Đó là vì Nguyên Nhạc.
Nguyên Nhạc không chỉ có xuất thân con người, còn từng là nhân tố quan trọng khiến ma tộc thất bại trong trận chiến với nhân giới. Cho dù ma tộc có tin tưởng vào ma cốt bao nhiêu thì trong số bọn chúng vẫn sẽ có người không vừa lòng với hắn.
Cô không muốn chỉ vì ham muốn nhất thời của mình, mà bỏ qua nghi thức ma hậu. Bởi vì hành vi của cô sẽ tác động lớn nhất đến cách ứng xử của những người khác đối với Nguyên Nhạc.
Trải qua bảy bảy bốn chín nghi thức, rốt cuộc Thập Nhất cũng được về phòng có Nguyên Nhạc đang chờ sẵn. Không biết có phải vì mệt hay không mà hắn đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Thập Nhất lặng lẽ ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của hắn. Cô từ từ nằm xuống bên cạnh, choàng tay qua ôm hắn. Cô vốn không có ý định đánh thức người nhưng Nguyên Nhạc đã tỉnh lại rồi.
"Nàng về lâu chưa? Tại sao không gọi ta?"
"Ta chỉ mới vừa về thôi. Chàng mệt sao?"
"Không có, chỉ vì chờ đợi hơi chán nên ngủ quên mất. Ta nào có yếu ớt như nàng nghĩ."
"Có yếu ớt hay không thì đợi ta kiểm chứng đã."
Thập Nhất nghiêng người qua muốn hôn nhưng Nguyên Nhạc lại đột nhiên ngồi dậy.
"Chúng ta còn chưa uống rượu hợp cẩn đâu."
Nguyên Nhạc đi tới trên bàn, cầm hai ly rượu đã được rót sẵn. Thập Nhất liếc nhìn ly rượu một cái, nói với hắn: "Ta không thể uống rượu, có thể thay bằng trà không?"
"Được. Để ta lấy cho nàng."
Nguyên Nhạc quay người đi lấy nước trà cho Thập Nhất, ở nơi mà cô không nhìn thấy, một chai sứ xuất hiện trong tay hắn, vài giọt nước lặng lẽ rơi vào trong ly.
Thập Nhất ở phía sau nhìn bóng lưng Nguyên Nhạc, đợi khi hắn quay lại thì nhận lấy ly trà. Cô chỉ liếc nhìn nó một cái rồi nhanh chóng quàng tay hắn.
Uống xong rượu giao bôi, Thập Nhất vươn tay, chạm vào môi hắn, lau đi chút rượu còn vương vấn.
"Nguyên Nhạc, trà này có vị hơi lạ."
Ngón tay ấm áp, trong nháy mắt chạm lên môi, lòng Nguyên Nhạc bỗng nhiên cứng lại. Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, ánh mắt cô bỗng chốc trở nên thâm thúy, làm người ta hoang mang.