Nói là ngồi đợi nhưng thực chất cô đã làm một giấc ngon lành, chẳng có chút gì gọi là lo lắng vì sự mất tích của hắn.
Từ Chính Quân trở về với thân người nồng nặc mùi rượu. Thấy cô gái đang nằm ngủ trên giường, hắn ngẩn ra một chút vì bất ngờ, sau đó lặng lẽ đi tới, ngắm nhìn cô.
Gương mặt này có dễ nhìn một chút nhưng không có gì gọi là xinh đẹp tuyệt trần cả. Từ Chính Quân bĩu môi, cũng chỉ có tên em trai của hắn mới có thể treo trên miệng mấy lời khen buồn nôn kia.
"Cô xấu hơn rất nhiều người ta từng gặp đó biết không? Còn hung dữ, vô sĩ và mặt dày nữa!"1
Miệng Từ Chính Quân chê bai còn ánh mắt lại không thể dứt khỏi đối phương. Ở khoảng cách này, hắn ngửi thấy rất rõ hương thơm tỏa ra từ người cô, một hương thơm đánh thức bản năng trong hắn.
Hình như bởi vì rượu nên sự kiềm chế của Từ Chính Quân đã kém đi rất nhiều, hắn cúi đầu xuống, ở bên cần cổ cô gái liếm nhẹ một cái.
Răng nanh lập tức lộ ra, ngay khoảnh khắc ấy, Từ Chính Quân giật mình lùi lại, chết tiệt, hắn lại để bản năng đánh thắng lý trí.
Thập Nhất sẽ không biết được lý do Từ Chính Quân cứ phải duy trì khoảng cách với cô không phải chỉ vì căn bệnh quái lạ mà còn vì cơn khát máu khó kiềm chế của hắn khi ở gần cô.
"Lưu Diệc Hàm, cô rốt cuộc đã làm gì với ta rồi? Ta không thích cô nhưng lại không nỡ tổn thương cô, không thích cô nhưng lại không muốn nhìn thấy cô thích người khác."
Người đàn ông hình như đã ngà ngà say, bĩu môi ấm ức: "Nói cái gì mà bao nuôi ta, quay ngoắt cái đã đi tìm người khác rồi. Có phải cô luôn dùng cách thức tầm thường đó để tán tỉnh đàn ông không hả?"1
Từ Chính Quân ảo não, gục đầu xuống, hắn rõ ràng không thích cô ta, rõ ràng chỉ giữ cô ta lại vì thân phận Nam Di, vậy mà…
Xoạt… Từ Chính Quân nghe thấy tiếng động lạ nên ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy cô gái đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang mò mẫm tìm gì đó.
Rào… rất nhiều thẻ ngân hàng bỗng nhiên rơi xuống trước mặt hắn.
Thập Nhất nhìn người đàn ông đang mê man, vươn tay tới nắm lấy chiếc cằm nhọn của hắn, chậm rãi lên tiếng:
"Từ Chính Quân, tôi chỉ đòi bao nuôi anh và chỉ duy nhất anh thôi. Tôi không rõ trong đống thẻ này có tất cả bao nhiêu tiền nữa, nhưng chắc chắn nó là toàn bộ gia tài của tôi. Chừng đó đủ để bao anh một đêm này chứ?"
Từ Chính Quân vì uống rượu mà có chút lâng lâng, chậm hiểu, miệng hắn hơi hé, lộ ra chiếc lưỡi non mềm bên trong, kết hợp với gương mặt hồng hào như thoa son, thật là một cảnh sắc khó cưỡng.
Thập Nhất mặc kệ hắn đã tiếp thu hết lời mình nói hay chưa, cúi xuống cuốn lấy chiếc lưỡi kia. Mạnh mẽ quấn quýt, liếm láp từ trong ra ngoài, xâm phạm từng tấc trong khoang miệng.
Từ Chính Quân bị hôn đến nhũn cả người, chỉ biết há miệng dâng hiến, vụng về đáp lại, vòng tay ôm cổ cô, mặc cho đối phương công thành đoạt đất.
Xúc cảm mới lạ không ngừng ập đến, trái tim của Từ Chính Quân đập như điên dại. Hắn nhắm mắt, muốn hưởng thụ sự ngọt ngào này thêm nữa thì cảm giác đau đớn quen thuộc lại đột ngột kéo đến.
Thập Nhất lập tức nhận ra sự khác lạ của đối phương, vội vàng truyền linh khí qua, xoa dịu hắn.
Cơn đau ấy giống như xô nước lạnh dập tắt lửa tình mới vừa nhen nhóm, kéo Từ Chính Quân trở lại với hiện thực, hắn vươn tay đẩy người trong ngực ra.
Vừa thở hổn hển, hắn vừa lùi ra xa, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn cô: "Không thể, Lưu Diệc Hàm, ta tuyệt đối không thể thích cô."
Từ Chính Quân chỉ để lại câu nói ấy rồi vội vàng thuấn di rời khỏi căn phòng.
Thập Nhất bị bỏ rơi lại, không tức giận mà chỉ lặng lẽ nhìn vào không trung.
Căn bệnh của hắn… hình như cô đã tìm được nguyên do rồi.
Nhớ lại những lần Từ Chính Quân phát bệnh ở bên cạnh cô, từng một tình huống xâu chuỗi lại với nhau, gương mặt cô ngày càng nghiêm trọng hơn.
…
Sáng hôm sau Từ Chính Quân tỉnh rượu trở về phòng thì Thập Nhất đã rời đi rồi, chỉ có đống thẻ ngân hàng là vẫn đang nằm trên giường, bên cạnh đó còn có cả lời nhắn do cô để lại.
"Nụ hôn đêm qua rất tuyệt, coi như số tiền này bỏ ra cũng không phí. Không cần trả lại thẻ cho tôi đâu, Từ Chính Quân, lời tôi nói muốn bao nuôi anh chưa bao giờ là giả."
Đọc xong lời nhắn của Thập Nhất, Từ Chính Quân bối rối không thôi. Đêm qua hắn uống không quá nhiều rượu, những gì cần nhớ hắn đều nhớ rất rõ ràng.
Từ Chính Quân lắc đầu mạnh, cố gắng xua đi những hình ảnh ám muội kia.
Cầm mấy tấm thẻ tín dụng trên tay, hắn có chút dở khóc dở cười, đây là cái giá cho một nụ hôn của hắn ư? Không biết sẽ đáng giá bao nhiêu đây?
"50 triệu USD?" Từ Chính Quân kinh ngạc nghe con số quản gia vừa mới thông báo mà tưởng rằng mình đang nghe nhầm.
Đối với một tài phiệt như hắn, số tiền đó không có gì phải kinh ngạc nhưng nếu nó là của Lưu Diệc Hàm thì lại khác.
"Lão Nhân, bộ ông trả hết tiền lương mấy chục năm cho cô ta rồi hả?"
"Tất nhiên là không rồi ạ."
"Vậy chẳng lẽ… lần trước nhà họ Lý kia bồi thường cho cô ta nhiều tiền như vậy?"
Vị quản gia cười cười: "Họ Lý đó e rằng không có số tiền này."
Từ Chính Quân cau mày, lần trước điều tra Lưu Diệc Hàm, cô ta vẫn còn là một người nghèo rớt mồng tơi cơ mà.
"Cho người điều tra xem số tiền này ở đâu ra."
"Vâng, chủ tịch. Mà sao thẻ ngân hàng của cô Lưu lại ở chỗ ngài nhiều vậy ạ?"
"Khụ… cô ta… để quên."
Hắn làm sao dám nói là mình bán một nụ hôn để lấy được số tiền 50 triệu USD đó.1
Lông mày lão Nhân nhíu lại, nỗi lo lắng của ông ta ngày một lớn hơn vì thái độ khác lạ của Từ Chính Quân đối với Lưu Diệc Hàm.
Ông ta chần chừ một lúc, cuối cùng lựa chọn quỳ xuống, trong ánh mắt ngạc nhiên của Từ Chính Quân, nghiêm cẩn nói chuyện bằng cách xưng hô đầy tôn kính: "Thân vương Maros, tất cả mọi thứ chuẩn bị cho ngày ấy đều đã xong xuôi, ngay cả Nam Di chúng ta cũng đã tìm được rồi. Thần xin ngài tuyệt đối không được để điều gì làm lung lay ý chí của bản thân. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi ngày ngài quay trở về."
Từ Chính Quân bị hành động của quản gia làm cho sững sờ, một tia xao động vụt qua, hắn khẽ cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc bối rối nhất thời.
Đợi khi hắn ngẩng đầu lên đã không còn thấy điều gì bất thường nữa.
"Ta rõ điều đó hơn ai hết, lão Nhân, ta chưa bao giờ quên cái ngày mình bị đuổi khỏi lãnh thổ của huyết tộc, bị tước đi tư cách sử dụng cái tên Maros và cả… từng cơn đau đớn mà ta phải chịu đựng suốt mấy trăm năm qua."
Nhận được lời khẳng định chắc nịch kia, lão Nhân rốt cuộc cũng an lòng, có lẽ là ông đã quá hồ đồ rồi, ngài ấy vốn đâu phải người dễ xuôi lòng vì một cô gái.
"Mau đứng lên đi."
"Vâng, thưa ngài."
"Carl sao rồi?"
"Sau khi bị đuổi khỏi Từ gia, ngài ấy đã thuê một khách sạn gần đây và vẫn chưa chịu trở về cung điện."
"Kệ nó đi. Chỉ cần nó không ở đây, Basil liền không có gì để bắt bẻ ta."
"Chủ tịch, sao ngài không nói ra thân phận Nam Di của Lưu Diệc Hàm với ngài Carl, nếu biết chuyện này có lẽ ngài ấy sẽ chịu từ bỏ thứ tình cảm bồng bột kia."
"Mặc dù nó là em trai ta, nhưng chẳng có gì đảm bảo nó sẽ không phản bội ta cả."
Lão Nhân tròn mắt kinh ngạc: "Chủ tịch, ngài nói vậy là sao?"
"Ông thật sự tin lời Carl nói về việc nó đến đây chỉ để chạy trốn hôn sự thôi sao? Lão Nhân à, cho dù Basil có là bệ hạ đi nữa, một khi không thích thì không ai ép được nó cả."
"Nếu vậy… Lý do thực sự của ngài Carl là gì?"
"Ta không rõ, dù sao việc nó muốn giấu diếm hay làm chuyện gì đó sau lưng ta cũng chẳng phải lần đầu." Từ Chính Quân cụp mắt, giọng điệu lạnh lùng. "Chỉ mong nó không làm ra việc khiến ta phải vứt bỏ luôn cả đứa em trai duy nhất này."