Trong bữa ăn tối ấm cúm, cuộc nói chuyện của hai bên phụ huynh đề cập tới một khu nghỉ mát vừa khai trương của Giang Thị ở thành phố bên cạnh. Chủ đề này rất nhanh được kéo lên người La Kỳ Kỳ.
"Kỳ Kỳ à, đợi kết thúc kỳ thi xong, chúng ta sắp xếp cho con và Thiên Hạo đến đấy chơi xả hơi nhé!"
Bà Giang vừa nói xong thì ông Giang cũng góp thêm vào: "Các con cứ coi như thay chúng ta tới đó đánh giá chất lượng dịch vụ. Về báo cáo lại với ta."
Không để cho Thập Nhất kịp lên ý kiến thì ông La và bà Mạc đã đồng ý thay cho cô: "Được đó. Kỳ Kỳ à, cô chú Giang tin tưởng lắm mới giao nhiệm vụ này cho con đấy."
Thập Nhất cạn lời, bộ nghĩ cô là con nít hay sao mà dụ dỗ kiểu đó?
Ba mẹ đã đồng ý như vậy nếu cô lên tiếng phản đối ở đây thì rất không phải phép, Thập Nhất chỉ đành gật đầu qua loa, nhưng ánh mắt từ tên nam chính thì không tốt đẹp chút nào.
Nhìn cái gì, làm như chị đây muốn đi với nhóc lắm ấy!
Tiếp đó, sau khi bọn họ đã rời bàn ăn, mấy phụ huynh lại tiếp tục tạo cơ hội ở riêng cho Thập Nhất và Giang Thiên Hạo.
"Hạo Thiên, con dẫn Kỳ Kỳ đi thăm thú một vòng nhà chúng ta đi."
Mạc Lâm đang ngồi, nghe vậy thì lập tức lên tiếng: "Cháu cũng muốn đi xem ạ. Hình như nhà cô chú còn có vườn hoa rất rộng phải không?"
Hắn tỏ ra như bản thân thật sự thích thú nhưng mẹ Mạc lại nhanh chóng kéo hắn ngồi xuống: "Không phải con nói muốn chơi cờ với chú Giang à?"
Mặc kệ đôi mắt nhấp nháy của mẹ, Mạc Lâm thản nhiên từ chối: "Không có. Con chơi cờ tệ lắm ạ."
Cuối cùng, Giang Thiên Hạo trở thành người dẫn Thập Nhất và Mạc Lâm đi một vòng Giang gia tham quan.
"Hai người thật sự đang hẹn hò như lời đồn à?"
Nam chính vừa mở miệng đã hỏi một câu bom tấn.
"Không có!"
"Đúng vậy!"
Cả hai đồng thanh trả lời khác nhau.
Mạc Lâm quay qua nhìn Thập Nhất: "Chúng ta hẹn hò hồi nào?"
"Chưa sao? Ừm… vậy thì bắt đầu hẹn hò từ hôm nay."
"Tôi không đồng ý!"
"Tôi cũng đâu có hỏi ý kiến cậu."
Giang Thiên Hạo nhìn hai người một nam một nữ đối đáp qua lại, cảm thấy vị hôn phu trên danh nghĩa như hắn đã bị cắm cái sừng thật dài.
"Này này, tôi còn đứng sờ sờ ở đây đấy. Nể mặt chút đi."
Hai người đồng loạt quay ra:
"MẶT CẬU/ANH THÌ CÓ GÌ PHẢI NỂ?"
Giang Thiên Hạo:!!!
"Hai người cũng mặt dày quá nhỉ? La Kỳ Kỳ, cô vẫn là vị hôn thê của tôi đấy!"
"Ồ… Bữa nay lại công nhận điều đó cơ à. Hay là tôi cũng nên nói việc này với Vu Tiểu Ân?"
Vừa nghe nhắc đến Vu Tiểu Ân, Giang Thiên Hạo cụp đuôi lại liền. Thái độ của hắn khiến Mạc Lâm nhận ra vấn đề.
"Anh ta thích Tiểu Ân hả? Nhưng mà cậu ấy hình như không thích anh đâu."
Giang Thiên Hạo giống như bị người dẫm phải đuôi, nhảy cẫng lên: "Cái gì? Vu Tiểu Ân không thích tôi? Tại sao?"
"Cái đó thì anh phải tự hỏi Tiểu Ân chứ, chỉ là những lúc tôi nhắc đến anh, cậu ấy đều có biểu cảm như ăn phải phân vậy?"
"P...phân?" Giang Thiên Hạo có vẻ khá sốc.
Thập Nhất cũng không nể tình thêm thắt vào: "Cái suy nghĩ thích ai thì bắt nạt người đó cũ rích quá rồi đấy."
"Tôi nói thích cô ta hồi nào chứ? Tôi cũng thấy cô ta rất phiền nhé!"
Giang Thiên Hạo rống lên rồi đi thẳng luôn, để lại Thập Nhất và Mạc Lâm đứng ven hồ bơi.
"Sao mấy chàng trai hay cô gái nhỏ cứ thích nói dối lòng mình vậy nhỉ? Không thể thẳng thắn thừa nhận tình cảm sao?"
Thập Nhất chỉ vô tình cảm thán một câu nhưng lại làm cho ai đó đứng bên cạnh bị nhột.
Trên được trở về nhà sau đó, ông La và bà Mạc không ngừng nhắc đến Giang Thiên Hạo và việc cậu ta tài giỏi như thế nào.
"Bởi vì đạt thứ hạng cao trong kỳ thi Olympic toán quốc tế nên Thiên Hạo đã nhận được mấy lời mời từ trường đại học danh tiếng đấy. Chà… đúng là tuổi trẻ tài cao." Ông La tấm tắc khen.
Thập Nhất lại biết chắc chắn nam chính sẽ không đi du học mà chọn một trường đại học phổ thông trong thành phố, chỉ vì hắn muốn được ở gần với Vu Tiểu Ân.
"Có thể tốt nghiệp xong Thiên Hạo sẽ đi du học nên chúng ta đã bàn bạc và quyết định thông báo rộng rãi về hôn ước giữa hai con vào sinh nhật 18 tuổi của Kỳ Kỳ."
"Ba à… Như thế này có khác nào biến con thành sợi dây buộc chân hắn đâu."
"Nói bậy bạ. Đây chỉ là tuyên bố sở hữu, để những người khác không dám nhòm ngó người của La gia chúng ta. Con gái ba cần gì phải buộc chân ai."
Nói một đằng nhưng làm một nẻo, rõ ràng là ông La đang sợ mất cậu con rể này.
"Ba không thấy việc kết hôn với con sẽ khiến IQ đời sau Giang gia bị suy giảm ạ."
"Ta chỉ thấy kết hôn với Thiên Hạo sẽ giúp đời sau của con tăng IQ."
Mạc Lâm nãy giờ yên lặng đột nhiên xen vào: "Nếu để cải thiện đời sau thì còn nhiều người giỏi hơn Giang Thiên Hạo mà."
Ông La lập tức cười ha hả: "Ha ha… Ta không biết có không nhưng mà chịu lấy con gái ngốc nghếch của ta thì chắc chỉ có mình Thiên Hạo."
Bà Mạc ngồi bên cạnh lập tức đập vai chồng mình: "Kỳ Kỳ không có ngốc nhé!"
Kèm theo đó là một cái liếc đầy sắc lẻm của bà.
"Ý ta là ngốc nghếch đáng yêu thôi mà. Con gái La gia không cần thông minh cũng sẽ sống như công chúa."
Mạc Lâm không nói gì nữa, chỉ có Thập Nhất ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng lầm bầm nho nhỏ của hắn:
"Cũng có thể có mà."
Ha… tên này quá đáng yêu rồi!!!
Thập Nhất cảm thấy ngứa ngáy vô cùng. Cô mặc kệ phía trước có ba mẹ nguyên chủ, lén lút nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi Mạc Lâm.
Hành động của cô khiến Mạc Lâm hoảng hốt không kém, vội vàng ngước lên thấy hai người phía trước đang mải mê nói chuyện, không để ý dưới này. Hắn đã định rụt tay lại, nhưng bàn tay dường như không theo ý hắn.
Hai bọn họ bây giờ chẳng khác nào đang lén lút yêu đương.
Cảm giác ngọt ngào khiến Mạc Lâm không thể dứt ra nổi.
Hắn đã hoàn toàn chìm đắm vào thứ cảm xúc hồi hợp, lâng lâng, say say, khó diễn tả. Đó là những cảm xúc chỉ có thể xuất hiện khi hắn ở bên cạnh cô gái này.
Mạc Lâm, mày tiêu rồi...
Không, chính xác thì hắn đã tiêu kể từ khi giả vờ ngủ và nắm tay cô trong suốt buổi xem phim ấy.