Bữa tiệc sinh thần hôm ấy mọi người đều chứng kiến cảnh tứ hoàng tử chúc mừng sinh thần phụ hoàng của mình bằng một con chim đã chết. Điều này đã khiến hoàng thượng vô cùng tức giận cấm cửa nam chính một năm.
Thập Nhất muốn ngăn cản chuyện này xảy ra thì phải lẻn vào đoàn hộ tống của nam chính. Nhưng cách này rất nguy hiểm, bởi vì mặc dù bề ngoài mấy tên nô tài đi theo bảo vệ Tử Khanh rất bình thường nhưng thực chất bọn hắn chính là đội ám vệ còn sót lại của nước Tây Hạ với mục đích bảo vệ nam chính và trả thù hoàng thượng.
Nếu cô cứ nhảy ra nói thẳng với nam chính việc cô đã biết tất cả kế hoạch của hắn và muốn giúp hắn trở thành hoàng thượng thì cô sẽ bị đám ám vệ kia giết chết trước khi kịp chứng minh điều gì.
Tình hình bây giờ đã đủ phiền phức rồi nên cô cần phải cẩn thận hơn.
Vì vậy Thập Nhất sử dụng kĩ thuật ảnh hậu của mình ở thế giới trước để biến bản thân trở thành một người ham tài nịnh bợ đến tìm gặp Chính Tử Khanh. Rất may là hắn ta đã không từ chối yêu cầu của kẻ đầy tớ nhỏ bé này.
"Ngươi nói là mình có một thứ khác tốt hơn để chúc mừng sinh thần phụ vương ta sao?"
"Đúng là như vậy thưa đại nhân."
Sau khi nghe người đại trù mới vào phủ này nói về món quà của hắn thì ánh mắt Tử Khanh có chút nhướng lên ra vẻ thích thú:
"Làm sao mà ta dám dâng lên cho phụ hoàng của mình một thứ không rõ nguồn gốc chứ?"
"Bẩm hoàng tử. Tiểu nhân chỉ là muốn dùng chút sức mọn của mình để giúp đỡ chủ nhân của mình. Nếu ngài không thể tin tưởng thì tiểu nhân cũng đành chịu ạ."
Thập Nhất mặc dù nói như vậy nhưng cô biết nam chính nhất định sẽ kêu cô để thứ này lại và cho người dùng thử. Mà một khi hắn đã nhìn thấy kết quả thì cô chắc chắn hắn sẽ đồng ý mà thôi. Bởi vì thứ mà cô làm ra sẽ khiến cho nam nhân phải điên đảo.
"Được rồi. Để thứ đó ở đây rồi quay về đi."
Ngay khi Thập Nhất rời đi thì một tên thuộc hạ của nam chính bước vào, hắn đưa cho tên đó thứ mà cô đã để lại.
"Ngươi cũng nghe thấy rồi đấy. Tìm người thử xem."
"Chủ nhân, chỉ là một đại trù nhỏ bé thôi mà, có cần phải-"
"Đừng vội xem thường người khác như vậy. Ánh mắt của nàng ta cũng không kém đâu. Nếu như thứ này thật sự có công dụng như nàng ta nói thì nó hoàn toàn có thể giúp ta lấy lòng được hoàng thượng đấy. Ngươi còn không biết ông ta ham mê nhất là gì sao?"
"Thuộc hạ đã hiểu thưa chủ nhân."
…
Ngày diễn ra yến tiệc sinh thần của hoàng thượng, Thập Nhất thành công được Tứ hoàng tử cho làm tùy tùng đi theo vào cung. Thập Nhất không được vào trong yến tiệc mà phải đợi ở bên ngoài cho đến khi được hắn triệu kiến đi vào.
Bên cạnh Thập Nhất là thuộc hạ của nam chính, hắn đang giữ lồng chim được phủ một lớp vải lụa. Cô cảm thấy kết cục của con chim kia vẫn sẽ không thay đổi.
"Này, ngươi không mở ra kiểm tra thử trước khi đưa vào dâng lên hoàng thượng sao?"
Tên thuộc hạ nghe cũng có lý nên cẩn thận mở lồng chim lên xem xét, chú chim vẫn đang sống sờ sờ dương mắt nhìn Thập Nhất.
"Vẫn rất tốt."
Người thuộc hạ muốn hạ tấm vải xuống nhưng Thập Nhất lại ngăn động tác của hắn lại.
"Từ từ đã. Mắt của nó vốn dĩ xám xịt và lờ đờ như vậy sao?"
Nghe thấy lời nhắc nhở này người thuộc hạ chú ý nhìn kỹ, quả thật là ánh mắt của nó đã mất sự trong suốt và tinh ranh ban đầu.
Khóe mắt nó dần hạ thấp xuống, đúng lúc này thì chú chim ngã xuống từ trên chỗ đứng của nó nằm bất tỉnh. Người thuộc hạ hoảng hốt mở lồng chim ra kiểm tra, gương mặt của hắn lập tức trở nên nghiêm trọng. . Truyện hay luôn có tại { TRÙMtruу ện.V И }
"Ngươi cầm lấy, ta phải đi báo với hoàng tử."
Một lúc sau bóng dáng Chính Tử Khanh đi ra, nhìn thấy con chim đã chết trong lồng, hắn cũng không tỏ cảm xúc gì quá nhiều mà quay sang nói với Thập Nhất:
"Giờ chỉ còn lại thứ trong tay của ngươi nữa thôi đấy. Mong rằng nó không làm ta thất vọng."
"Chắc chắn rồi thưa hoàng tử."
Thập Nhất hai tay bê một khay đồ được bọc bởi vải lụa đỏ chói, đi theo sau nam chính bước vào buổi yến tiệc linh đình, sang hoa. Toàn bộ cung điện ngoại trừ âm thanh ca múa thì chính là tiếng cụng ly chúc mừng của chúng quần thần.
Chính Tử Khanh tiến lên phía trước, hơi hạ thấp người, thanh âm trầm thấp, không nhanh không chậm vang lên:
“Để chúc mừng ngày sinh thần của phụ hoàng, nhi thần đặc biệt chuẩn bị một món quà dành tặng cho người."
Thập Nhất mở khăn vải lụa màu đỏ ra, bên trong là từng viên cầu óng ánh trong suốt như pha lê nhưng lại đang rung rinh một cách kỳ lạ, mọi người đều không hiểu thứ đó là báu vật gì.
Chính Tử Khanh tiếp tục giới thiệu món quà của mình với giọng điệu ăn chơi vốn dĩ của mình:
"Bẩm phụ hoàng thứ này là một món đồ ăn gọi là Ngọc Sa, đặc biệt tốt cho sức khỏe, vẻ ngoài lung linh như ngọc nhưng khi ăn vào thì hương vị tuyệt hảo, không chỉ vậy… nó còn có một công hiệu khác đặc biệt thần kỳ. Nói trước chắc chắn sẽ mất thú vị, hi vọng đêm nay phụ hoàng có thể tự mình thưởng thức."
Hoàng thượng dường như không hứng thú lắm, chỉ nói một câu cho có lệ nhưng Bát hoàng tử Lập Thiên lại tỏ ra rất hứng thú:
"Quà của tứ ca nhìn ngon quá, đêm nay nhi thần sẽ thưởng thức cùng phụ hoàng nha?"
Câu nói này nếu như là người khác phát ngôn thì chắc chắn đã bị mắng là vô phép nhưng hoàng thượng lại chỉ mỉm cười hiền từ với nhi tử sủng ái của mình.
Bởi vì có Lập Thiên nên nam chính tự tin rằng phụ hoàng cũng sẽ ăn, mà một khi đã ăn thì ông ta sẽ nhận ra phương diện giường chiếu của mình trở nên tốt hơn bao giờ hết. Không chỉ vậy sáng hôm sau còn đặc biệt cảm thấy tràn trề sinh lực. Mà thứ này lại không hề có tác dụng phụ, bởi vì nó được làm ra từ các nguyên liệu thức ăn tự nhiên.
Lúc người Đại trù mới này đến nói về nó, Chính Tử Khanh còn có chút cho rằng nàng ta khoe khoang, nên đã cho người thử nghiệm vài lần. Không chỉ vậy hắn còn đưa nó cho thái y và ngự trù xem xét.
Nhưng kết quả chính là đến bọn họ cũng kinh ngạc vì sự kết hợp nguyên liệu nấu ăn một cách độc đáo như vậy.
"Thưa hoàng tử, vi thần hoàn toàn không thấy có xung khắc, tính hàn kết hợp tính nhiệt hoàn hảo. Nó có tác dụng tầm bổ cơ thể rất tốt đấy ạ."
Vì lẽ đó mà Tử Khanh mới dám đem thứ này dâng lên cho hoàng thượng.
Thái tử Thái Khang ngồi cau mày vì lễ vật của nam chính đã kịp đổi mất. Kế hoạch làm hoàng thượng tức giận của hắn thất bại rồi.
Thập Nhất sau khi hoàn thành nhiệm vụ dâng đồ của mình thì nhanh chóng lui xuống, rời khỏi buổi yến tiệc. Cô trở về vị trí chờ của thuộc hạ đang cầm cái lồng chim kia.
Nhìn chú chim nhỏ với bộ lông trắng muốt như mây đã chết trong lồng, cô đột nhiên hỏi hệ thống:
[Ngươi có biết nó trúng độc gì không?]
[Ký chủ, nó chết rồi mà, đâu thể cứu được nữa.]
Đại Thần còn đang nghĩ rằng ký chủ nhà nó muốn chữa trị cho con chim đó thì nghe thấy câu tiếp theo của thiếu nữ.
[Ta muốn biết xem còn nấu nó lên ăn được nữa không.]
Đại thần:!!!