Đó là câu Thập Nhất nói khi tất cả đám phi tử đã bị nhét hết đống bánh bao khô khốc vào bụng. Bọn họ bây giờ đều cấp thiết muốn uống nước, làm gì còn hơi sức đâu để ý kiến ý cò nữa.
"Tốt, đã không ai có ý kiến gì thì việc của Vân quý phi và Ngụy thường tại coi như xong, tan tiệc được rồi đó, ai về nhà nấy đi. À… phải rồi, trước khi đi nhớ trả tiền bánh bao nhé."
Đám phi tử đồng loạt trợn mắt: Hồi nãy là ai nói đồ ăn hoàng hậu ban thưởng, dùng hình ép ăn hả? Bây giờ còn dám trơ trẽn mở miệng đòi tiền!
"Các ngươi đừng nhìn bổn cung đầy yêu thương như vậy. Có thèm thuồng hơn nữa thì cũng không có thêm bánh bao đâu. Số lượng hôm nay chuẩn bị chỉ có chừng ấy, lần sau nếu muốn ăn thì nhớ đặt hàng trước nhé?"1
Để lại đám phi tử đã sắp đứng không nổi vì no bụng, bây giờ phải ăn thêm một cục tức, Thập Nhất thong thả đứng dậy rời đi cùng Hướng Vấn Thiên.
Trong khi hai người sánh vai dần khuất khỏi đại điện, nữ chính Vân Mộng Vũ chỉ có thể nhìn theo bóng lưng nam chính bằng đôi mắt buồn bã.
Một giọng nói nho nhỏ đột nhiên vang lên bên tai nàng: "Vân quý phi, người thấy rồi đấy, ta đã nói sự sủng ái của bậc quân vương là thứ không đáng tin nhất mà. Chỉ có quyền lực mới là thứ không phản bội lại người thôi."
Vân Mộng Vũ quay đầu, nhìn Ngụy Phi Yên đang đứng ngay sau mình.
Từ sau một lần tình cờ cứu giúp Ngụy Phi Yên thoát khỏi sự bắt nạt, nàng ta bắt đầu lân la tìm tới nữ chính, nói muốn quy phục và giúp đỡ nàng. Vân Mộng Vũ không hoàn toàn tin tưởng Ngụy Phi Yên, nhưng trong cái hậu cung này, có bè cánh bao giờ cũng tốt hơn tự lực cánh sinh.
Nữ chính và Ngụy Phi Yên là hai trong số rất ít người tránh khỏi cuộc tra tấn đồ ăn ban nãy. Từ đầu đến cuối bọn họ chỉ im lặng đứng đó quan sát, không thể không nói, sự dung túng của Hướng Vấn Thiên dành cho hoàng hậu đã khiến lòng Vân Mộng Vũ nổi bão.
Ngụy Phi Yên ở bên tai nữ chính tiếp tục thêm lửa: "Quý phi nương nương, người không cảm thấy hoàng hậu bị thương quá kỳ lạ sao? Hình như rất lâu rồi hoàng thượng cũng không đến chỗ người nhỉ?"
Bàn tay dưới ống tay áo Vân Mộng Vũ đã bất giác nắm chặt.
"Ngụy thường tại, ngươi nhiều lời quá rồi đấy! Ta bảo sẽ che chở ngươi khỏi sự bắt nạt của những phi tần khác, nhưng chỉ với điều kiện ngươi chịu an phận. Nhớ chứ?"
Vân Mộng Vũ nói xong liền quay lưng đi thẳng, Ngụy Phi Yên nhướng mày khinh khi rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Quý phi nương nương, người đừng giận, lần sau ta sẽ không nói những điều này nữa."
Về phía Thập Nhất và Hướng Vấn Thiên, sau khi trở về tẩm cung của hoàng hậu, cũng không biết tên nam chính này nghĩ gì mà ngồi lì mãi chưa chịu đi, khiến Thập Nhất muốn đi ngủ rồi cũng không dám bước tới gần giường.
"Hoàng hậu, cái gì cũng vừa phải thôi, đàn căng quá sẽ bị đứt dây đó."
Khi mọi chuyện đã kết thúc rồi thì hắn ta mới ra vẻ nhắc một câu như vậy đấy!
"Hoàng thượng là đang thương tiếc cho các phi tử xinh đẹp ư? Người không muốn sủng ái ta nữa phải không?"
Nàng ta có thể đừng gắn hai chữ sủng ái lên miệng nữa được không? Hắn bắt đầu thấy sợ nó luôn rồi.
"Nếu hoàng thượng thương xót các nàng như vậy thì đừng ở đây nữa, mau đi dỗ dành mấy phi tử xinh đẹp của mình đi."
Thập Nhất không chỉ nói suông mà còn đi tới kéo ống tay áo Hướng Vấn Thiên, buộc hắn đứng dậy, rồi không chút nể nang đẩy hắn ra khỏi cửa phòng.
"Người đã ghét bỏ ta thì trả ta về Tây Lương quốc đi, chức hoàng hậu này ta mới không thèm làm nữa!"
Rầm!!! Cửa phòng đóng sầm lại ngay trước mặt Hướng Vấn Thiên.
Cả hắn và mấy thái giám, cung nữ đứng bên ngoài đều trợn mắt nhìn cửa phòng kín mít.
Hoàng hậu này đúng là mất trí rồi nên mới dám giận dỗi, đuổi hoàng thượng đi kiểu đó. Đám nô tài lo lắng cúi đầu chờ đợi sự nổi giận của hoàng thượng, nhưng đổi lại là tiếng cười khe khẽ vang lên.
"Khụ…" Hướng Vấn Thiên ho nhẹ, dường như cũng nhận ra thái độ rất khác lạ của mình.
Hắn cảm thấy đầu óc mình nhất định có vấn đề rồi, sao hắn có thể đột nhiên nảy lên suy nghĩ rằng nàng đang ghen và còn thấy vui vẻ vì điều đó chứ?
Nam chính vội vàng chữa cháy: "Hoàng hậu chưa hồi phục trí nhớ, tình cách có chút bất thường, các ngươi chăm sóc nàng nhất định phải thật cẩn thận."
"Tuân lệnh hoàng thượng."
Cũng từ hôm đó, tin đồn hoàng thượng sủng ái hoàng hậu đến vô pháp vô thiên bắt đầu lan rộng trong cung, và không hề có chiều hướng dừng lại.
Nghe nói có không ít quan lại là phụ thân của những phi tử bị Thập Nhất dạy bảo ngày đó, đã viết tấu về hành vi không đúng chuẩn mực của hoàng hậu như lén lút xuất cung và yêu cầu cô phải nhận được hình phạt thích đáng.
Thập Nhất, người đang bị đưa lên đầu ngọn sóng lại không những không sợ hãi mà còn đến tận đại điện, nơi hoàng thượng đang bàn chính sự để làm phiền.
Dù cô không được bước vào bên trong thì việc này đã đủ khiến hình ảnh hoàng hậu trong mắt các quan lại có mặt ở đấy vô cùng kém.
Đợi khi bọn họ bị hoàng thượng cho ra về, ai nấy đi ngang qua Thập Nhất hành lễ cúi chào đều mang theo ánh mắt không hài lòng.
"Hoàng hậu, nàng đến đây làm gì? Có biết đại điện này là nơi nữ nhân không thể tự ý bước vào không?"
"Hoàng thượng đã nói sẽ cùng ta xuất cung mà. Người quên rồi sao?"
Mấy hôm nay nàng ta đóng cửa tỏ ý không muốn tiếp hắn, rồi hôm nay lại đùng đùng đến đây đòi xuất cung vậy đấy.
"Trẫm rất bận, nếu muốn thì nàng cứ một mình xuất cung đi."
Hướng Vấn Thiên sẽ để mặc cô gây chuyện, nhưng đi cùng thì không.
"Không được! Hoàng thượng là chính quân nhân tử, người không thể nuốt lời."
"Trẫm cũng chưa từng hứa về việc này. Là nàng tự ý đòi đi đấy chứ."
"Người…" Thiếu nữ tỏ vẻ tức giận, giống như bất lực không biết phản bác thế nào.
Nhìn điệu bộ sinh động này, Hướng Vấn Thiên có chút vui vẻ trong lòng. Hình như từ sau khi mất trí, biểu cảm của nàng phong phú hơn trước kia rất nhiều.
Ừm… mặc dù hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nàng ta thật sự mất trí!
"Được rồi. Đi về khôn ninh cung đi. Trẫm còn làm việc."
"Nếu hoàng thượng cứ cố chấp thế này thì ta buộc phải dùng tới cách thức mạnh bạo hơn đấy!"
Hướng Vấn Thiên nhướng mày, có chút trêu chọc: "Nàng thì còn làm được gì ngoài việc đi mách mẫu hậu đây hả?"
Cô đi tới bên cạnh Hướng Vấn Thiên, trong ánh mắt trêu ngươi ấy, đột ngột đưa tay vỗ gáy hắn một cái.
Cái đánh này làm nam chính đau đến nhăn mày, nhưng hắn lại không hề ngất đi.
"Hoàng hậu, nàng-"
Bụp… lại một cái đánh đi xuống, lần này thì Hướng Vấn Thiên mới thật sự ngất đi.
"Hừ… cứ phải để bổn cung ra tay mới chịu cơ."
Xoẹt… Xoạt…
Thập Nhất còn chưa kịp động vào nam chính, từ cửa sổ hai bên đột nhiên bay vào rất nhiều bóng đen, bọn họ cùng lúc xông tới cô với sát khí rất lớn.
"Bổn cung là hoàng hậu đấy! Các ngươi còn không mau dừng tay!"
Tất cả đều không nghe lời Thập Nhất, từng bước áp sát cô, tách cô tránh khỏi Hướng Vấn Thiên. Một người trong đám đi tới kiểm tra tình hình của nam chính.
Không biết thế nào, hắn lại đột nhiên quay ra đánh nhau với Thập Nhất, rồi sau đó, cả đám cứ thế lần lượt ngã dưới chân thiếu nữ.
Thập Nhất phủi phủi tay hai cái, bĩu môi chê bai: "Ám vệ của Nam triều quá kém cỏi rồi."
Xong việc, cô cứ thế đi tới vác thân thể Hướng Vấn Thiên lên vai, từng bước rời khỏi đại điện. Mà cái người vốn đang bất tỉnh kia lại đột nhiên tỉnh dậy, đầu ngước lên, há miệng nói hai từ gì đó với đống xác người đang nằm trên sàn.
Không chỉ Hướng Vấn Thiên, mà cả đám ám vệ kia cũng đã mở mắt ra từ lúc nào.
Khi bóng dáng hai người vừa khuất bóng, bọn chúng lần lượt đứng dậy như không.
"Hoàng thượng đang tính làm gì vậy?" Một người trong đám nghi hoặc lên tiếng.
"Không biết. Dù sao cũng mau bám theo thôi. Phải giữ an toàn cho hoàng thượng."
"Vâng, thủ lĩnh."