Nam tử mặc bộ giáp sắt màu đen, chỉ đứng đó thôi cũng lộ ra dáng vẻ uy nghiêm như một tướng quân thực thụ.
Chính Tử Khanh đã thay đổi đến hoàng thượng cũng không nhận ra.
"Khanh Nhi, mừng con trở về. Khụ... Khụ…"
"Phụ hoàng, sức khỏe người hình như không tốt lắm."
Hoàng thượng khẽ vuốt ngực, ông ta bây giờ đang rất mệt mỏi, lại vẫn cố gắng ngồi thẳng lưng trên ngai vàng. Mặc dù vậy thì sắc mặt của ông ta không thể giấu nổi vẻ nhợt nhạt.
"Không sao. Khanh Nhi, con đã không phụ sự mong đợi của ta."
"Phụ hoàng quá lời."
Hai người nói qua nói lại vài câu, hoàng thượng đã có chút nóng vội vì mãi chưa thấy Chính Tử Khanh nhắc đến lệnh điều binh. Trước khi đi rõ ràng đã thỏa thuận xong việc hắn trở về sẽ trao trả lại binh quyền.
"Với kinh nghiệm ở trên chiến trường, con chắc chắn đã đủ mạnh mẽ để ngồi vào vị trí thái tử. Từ bây giờ hãy tập trung cho triều chính, không cần lao vào những việc nguy hiểm như chiến trận nữa."
Chính Tử Khanh âm thầm nhạo báng trong lòng, hoàng thượng là đang nhắc khéo hắn đây mà.
"Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy bản thân cũng rất phù hợp với chiến trận."
"Hồ nháo, ngươi sẽ làm thái tử, nghĩa vụ của ngươi là phải bảo vệ thân thể mình tuyệt đối."
Chính Tử Khanh cũng lười tiếp tục diễn trò phụ tử tình thâm với ông ta, thẳng thắn nói luôn:
"Phụ hoàng, nhi thần không muốn làm thái tử."
Ánh mắt hoàng thượng lập tức trở nên sắc bén:
"Ngươi sẽ không trả lại binh quyền?"
"Đúng vậy, thưa phụ hoàng."
Ngay khi nam chính trả lời xong thì một đoàn thị vệ xông vào phòng với giáo và cung tiễn bao quanh hắn.
Hoàng thượng lộ ra gương mặt độc ác của mình:
"Hôm nay dù muốn hay không thì ngươi cũng phải trao trả lệnh điều binh. Nếu như ngươi ngoan ngoãn trẫm còn có thể tha mạng cho ngươi."
Tử Khanh nhìn đám người bao vây mình, khẽ mỉm cười hỏi hoàng thượng:
"Phụ hoàng, có phải ngay từ đầu người đã không hề có ý định cho ta làm thái tử?"
Hoàng thượng im lặng không trả lời nhưng Tử Khanh vốn đã biết đáp án rồi.
"Nếu người đã căm ghét dòng máu Tây Hạ bên trong ta đến như vậy thì tại sao không giết chết ta như lúc giết chết mẫu phi của ta luôn đi?"
Hoàng thượng tròn mắt nhìn nam chính, dường như không ngờ hắn đã biết chuyện này.
"Bất ngờ sao? Phụ hoàng à, muốn người ta không biết thì tốt nhất đừng làm."
"Đúng. Là trẫm đã giết nàng ta, bởi vì nàng ta âm mưu sát hại ta trả thù cho Tây Hạ. Ta không thể giữ mối hại như vậy bên cạnh mình."
"Vậy còn ta thì sao? Ta dù thế nào cũng mang nửa dòng màu của người cơ mà? Những gì ta thể hiện suốt năm năm qua cũng không bằng đứa con vô dụng Lập Thiên mà người sủng ái đúng hay không?"
Hoàng thượng chỉ nhìn hắn mà không trả lời. Ông ta lập tức ra lệnh cho đám quan binh xông tới.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thì rất nhiều quan binh khác đã xông vào, số lượng là gấp ba đám thị vệ. Dẫn đầu là một gương mặt quen thuộc với hoàng thượng.
"Trình Sinh! Ngươi phản bội trẫm?"
Nhất đẳng thị vệ Trình Sinh. Người lãnh đạo thị vệ hoàng cung, cũng là vị tam đẳng thị vệ trước đây cùng Tử Khanh đem quân đi dẹp bạo loạn ở Hà Châu. Từ khi ấy, hắn đã trở thành gián điệp của nam chính.
"Phụ hoàng, bây giờ toàn bộ hoàng cung đã bị ta bao vây rồi."
Ở bên ngoài tẩm cung, một thiếu nữ dẫn theo đoàn quân bắt giết tất cả thị vệ chống đối.
"Khụ… khụ… khụ…"
Hoàng thượng vì sự việc trước mặt mà không thể duy trì hình tượng của mình nữa. Sau khi ho khan, ông ta mang theo gương mặt đỏ bừng:
"Chính Tử Khanh, ngươi định tạo phản?"
"Không, ta không muốn mang cái danh tạo phản để lên ngôi chút nào. Phụ hoàng vẫn nên hợp tác viết cho ta thánh chỉ truyền ngôi để bớt đau đớn thì hơn."
"Không bao giờ! Khụ… khụ…"
Chính Tử Khanh ra lệnh cho Trình Sinh:
"Trình Sinh, dẫn người vào."
Hình ảnh Lập Thiên và Liễu quý phi bị bắt trói đập vào mắt hoàng thượng.
Nhìn thấy Tử Khanh, Lập Thiên mỉm cười chào một câu:
"Tứ ca, mừng ca trở về."
Nụ cười của hắn vẫn chói mắt như vậy, nó làm cho nam chính phải nhíu mày khó chịu.
"Lập Thiên, ngươi còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra sao?"
"Đệ hiểu chứ. Nhưng nó không ảnh hưởng việc đệ chào tứ ca."
"Hừ… ngươi vẫn vô dụng và ngốc nghếch như vậy nhỉ?"
Chính Tử Khanh giễu cợt một câu, lại quay sang nói với hoàng thượng:
"Đứa con và phi tử người sủng ái nhất đến rồi. Người có suy nghĩ lại không?"
Thái độ của hoàng thượng vẫn khá bình tĩnh, hoàn toàn không có bộ dáng lo lắng mà nam chính tưởng tượng.
Ông ta chỉ nhìn lướt qua Lập Thiên một cái, rồi nói:
"Tùy ngươi."
Đây không phải là phản ứng mà Tử Khanh mong muốn nhìn thấy.
Liễu quý phi đứng bên cạnh đột nhiên cười lớn lên.
"Haha…"
Nụ cười của Liễu quý phi khiến nam chính bị kích động, sau Lập Thiên thì bà ta chính là người hắn căm ghét nhất.
Tử Khanh cầm lấy kiếm của mình xông về phía Lập Thiên rạch một đường trên chéo người hắn, nụ cười bên tai lúc này mới chịu ngưng lại.
Nam chính liếc nhìn về phía hoàng thượng, vẻ mặt của ông ta vẫn không có chút thay đổi nào.
Không đúng!!! Chuyện này không đúng một chút nào.
Trước đây chỉ cần Lập Thiên có một cắt nhỏ trên tay thì ông ta đã lập tức sốt sắng. Đây không phải là điều hắn muốn!
Thứ hắn muốn là nhìn thấy ông ta phải đau khổ van xin!!!
"Phụ hoàng, người cho rằng giả vờ không quan tâm như vậy thì ta sẽ tha cho hắn sao? Người lầm rồi."
Chính Tử Khanh lại lần nữa cầm kiếm lên, một nhát chém xuống thành chữ X trước ngực hắn.
Hoàng thượng vẫn như cũ không một chút động tĩnh, cả người ông toát lên hai chữ lạnh lùng.
Đáy lòng nam chính bắt đầu xao động mạnh mẽ.
Tại sao?
Dòng máu đỏ rực đang chảy xuống trước mắt hắn, từng giọt rơi xuống đánh vào tim hắn.
Tử Khanh nhìn tới gương mặt của người đó, không có đau đớn, không có kinh ngạc, càng không có căm hận.
Lập Thiên vẫn đang cười với hắn, nụ cười hắn ghét suốt hai mấy năm qua.
"Tứ ca… thật xin lỗi."
Xin lỗi? Tại sao phải xin lỗi hắn? Hắn mới là người đâm cơ mà?
"Haha…"
Tiếng cười của Liễu quý phi lại vang lên, nụ cười của bà không phải mang theo vui vẻ, hả hê mà là nụ cười đến chảy nước mắt.
"Chính Tử Khanh. Ngươi định đem ta và Lập Thiên ra để uy hiếp hoàng thượng sao? Đây là chuyện nực cười nhất mà ta từng biết."
Hoàng thượng ở trên ngai vàng la lớn:
"Cận miệng! Khụ… khụ…"
"Haha… ta nói sai sao? Chính Tử Khanh ngươi bị ông ta lừa rồi, cả cái đất nước này cũng đều bị ông ta lừa rồi. Cũng phải thôi, ông ta đã diễn cái vai cha hiền của mình quá xuất sắc. Người khác có thể bị ông lừa nhưng ta thì không! Ông cho rằng mình thật sự qua mặt được ta sao?"
"Liễu quý phi… khụ… khụ… ngươi lập tức câm miệng cho ta."
Liễu quý phi mặc kệ hoàng thượng ngăn cản, bà ta hét lớn như muốn cho cả hoàng cung này đều nghe thấy:
"Hoàng thượng chưa bao giờ sủng ái Thiên Nhi. Ngươi có biết sát thủ tìm cách lấy mạng Thiên Nhi từ trước đến giờ là của ai không? Là của ông ta!"
Không, không thể nào!!!
Chính Tử Khanh trợn mắt nhìn nam tử đang mỉm cười trước mặt.
Chuyện đó không thể nào xảy ra.
Chính đôi mắt này đã nhìn thấy sự yêu thương của phụ hoàng dành cho nó đáng ganh tỵ đến như thế nào. Chính đôi tai này cũng nghe thấy những lời quan tâm săn sóc của phụ hoàng dành cho nó.
Phụ hoàng đã từng nhẫn tâm phạt đòn hắn chỉ vì hắn lỡ làm nó bị thương một vết thương nhỏ. Còn trận đánh đòn lại khiến hắn không thể xuống giường trong mấy ngày.
Sự sủng ái đó làm sao có thể giả được?
"Ta không tin!!!"
Chính Tử Khanh nắm chặt chuôi kiếm, nhìn vào gương mặt đã tái nhợt đi vì mất máu.
"Phụ hoàng, ta sẽ giết Lập Thiên, để ta xem sau khi hắn chết, người còn có thể giả bộ đến bao giờ?"
Chính Tử Khanh giơ kiếm lên, nhắm đến vị trí trái tim, chỉ một nhát thôi, hắn sẽ chết.
Phụ hoàng, người phải đau khổ! Người phải hối hận! Đó mới là điều ta muốn!
Phụt… Dòng máu tí tách chảy xuống.