Dân chúng còn không nhận ra được sự thay đổi giữa trước và sau khi đổi chủ là gì. Ngoại trừ việc trông thấy rất nhiều binh lính Tây Lương trên đường phố thì cuộc sống của bọn họ vẫn cứ tiếp diễn như thường lệ.
Mấy ngày sau đó, một bảng thông cáo rất lớn được đưa ra, về việc thông báo Nam quốc đã trở thành nước chư hầu của Tây Lương quốc, có binh lực và tiền lực riêng, cống nạp hàng năm, và người đảm nhiệm vị trí Vua chư hầu sẽ do Quốc vương của Tây Lương quốc lựa chọn.
Thông báo này làm dân chúng rất hoang mang, còn tưởng bọn họ từ nay sẽ trở thành một phần của Tây Lương quốc, nhưng cuối cùng lại chỉ là nước chư hầu.
Đến Đổng Trác cũng phải bất ngờ vì quyết định này của Thập Nhất.
"Người Tây Lương chỉ muốn bảo vệ tấc đất của họ thôi chứ không có đam mê đi xâm chiếm người khác. Nếu không phải Hướng Vấn Thiên có ý đồ xấu trước thì cũng không cần làm đến nước này. Cho nên đây là quyết định của phụ vương ta."
Nghe Thập Nhất nói, đột nhiên Đổng Trác có chút xấu hổ, nếu không phải vì nàng, có lẽ hắn đã trở thành người phụ giúp Hướng Vấn Thiên đánh chiếm Tây Lương.
"Thập Nhất… à không… Lạp Hy?" Đổng Trác bối rối, hắn bây giờ nên gọi nàng bằng tên giả hay tên thật đây?
"Đổng Trác, ta thích chàng gọi ta là Thập Nhất hơn, ở đây, chàng là người duy nhất gọi ta bằng cái tên đó."
"Ừm... Thập Nhất, vậy nàng đã nghĩ đến việc để ai lên làm tân hoàng thượng của Nam triều chưa?"
"Rồi. Hướng Lưu Hiền."
Ngay từ đầu nàng đã nghĩ đến mỗi hắn, một nam nhân thời đại phong kiến mà đến bây giờ vẫn chưa thành thân, chỉ si tình với mỗi nữ chính Vân Mộng Vũ. Để người như hắn lên làm hoàng thượng liền sẽ không lo sợ vấn đề nổi loạn.
"Thập Nhất, sao ta thấy nàng có vẻ thân thiết với Hướng Lưu Hiền quá rồi đấy." Đổng Trác không vui, nheo mắt nhìn cô.
"Câu này ta phải hỏi chàng mới đúng, chàng làm sao mà mua chuộc được hắn, khiến hắn không thông đồng với chàng vậy?"
Trước lúc rời khỏi kinh thành cô đã dặn Hướng Lưu Hiền có tin tức gì về Đổng Trác thì báo cho cô, vậy mà hắn lại ỉm đi, còn phối hợp với Đổng Trác tạo phản nữa.
"Đó là bởi vì ta đã dùng hết lòng thành của mình để nói chuyện với hắn đó."
"Lòng thành? Chàng lại dành lòng thành của mình cho hắn?"
"Híc… Nàng đừng có cắt chữ lấy nghĩa mà, là lòng thành của ta với nàng. Hắn biết ta chỉ muốn giúp nàng nên mới đồng ý."
"Ồ… với ta sao? Mà ta chưa thấy rõ lòng thành lắm, có thể cho xem trực tiếp không?"
Thập Nhất vừa nói vừa động tay động chân với hắn.
"Sắc nữ! Chúng ta còn đang ở trên xe ngựa đấy!"
"Ở trên xe ngựa nên mới dễ hành động đó, làm gì có ai ở đây ngoài chúng ta đâu."
"Nàng… mọi người nghe thấy sẽ không hay. Nàng đứng đắn cho ta."
Thập Nhất cũng chỉ là trêu chọc Đổng Trác một chút như vậy chứ nào có ý định làm thật đâu. Bây giờ bọn họ còn đang bận đến doanh trại, chuẩn bị cho cuộc chiến với Hà Quốc.
"Hí…" Xe ngựa đang đi thì đột ngột bị dừng lại.
Ngồi trong xe, Thập Nhất nghe thấy mang máng giọng nói của một nữ nhân nào đó.
"Trác ca, ta muốn gặp Trác ca, ta là vị hôn thê của huynh ấy!"
Vị hôn thê? Phải rồi… Thập Nhất suýt nữa đã quên mất việc tên Hướng Vấn Thiên kia đã từng tứ hôn Đổng Trác cho một vị thiên kim tiểu thư nào đó.
"Thập Nhất, nàng cứ ngồi đây, ta sẽ giải quyết việc này."
"Không cần, tình địch đã đến tận nơi thì ta cũng phải đón tiếp chứ."
Nhìn gương mặt thiếu nữ lúc này, đột nhiên Đổng Trác có cảm giác lạ lạ. Nàng sẽ không đánh chết người ta đâu đúng không?
Thập Nhất vén màn lên, trông thấy gương mặt nữ nhân khá quen thuộc, cô liếc qua Đổng Trác một cái: "Đây là người làm chàng lần trước từ chối ta đúng không?"
"Ta… lần đó ta chỉ là cố tình muốn làm nàng ghen tị thôi. Ta với nàng ấy thật sự không có gì cả!"
Thập Nhất nắm tay Đổng Trác, kéo hắn xuống xe cùng mình. Làm gì thì làm, việc đầu tiên vẫn là tuyên bố chủ quyền cái đã.
"Cô nương là ai mà cứ đòi gặp phu quân nhà ta thế?"
"Phu quân?" Thiếu nữ bị quân lính giữ lại bên ngoài nhăn mày, hình như nàng cũng nhận ra Thập Nhất. "Đổng Trác đường đường là vị hôn phu được tứ hôn đàng hoàng của ta."
"Vị hôn phu?" Thập Nhất ra vẻ suy nghĩ. "Hừm… Người được ngươi gọi là vị hôn phu ấy lại đang nắm tay ta, ăn cùng ta, ngủ cùng giường với ta mỗi ngày, vậy ngươi nói xem hắn giống vị hôn phu của ngươi hay giống phu quân của ta hơn?"
"Hoàng hậu… ấy chết… bây giờ phải gọi là đại công chúa mới đúng chứ nhỉ?" Thiếu nữ cố tình nhắc tới thân phận cũ của cô, mang theo chế nhạo cùng coi thường. "Dù công chúa có địa vị cao thế nào thì cũng không thể cướp vị hôn phu của dân lành đến ngang nhiên như vậy đâu."
Tiểu cô nương này cũng thật là gan dạ. Biết rõ danh tính của Thập Nhất vậy mà vẫn dám chạy đến đậy chặn đường đòi người cơ đấy.
Đổng Trác làm sao có thể đứng im nhìn người khác vũ nhục nữ nhân của hắn. Mặc kệ đối phương đã từng là muội muội thân thiết của mình, Đổng Trác lạnh lùng đe dọa: "Vi Thường, cẩn thận cái miệng của ngươi, nếu ngươi còn không thể nói chuyện lễ phép với nàng thì ta sẽ không nương tay đâu."
"Trác ca! Huynh… huynh đã bị nàng ta mê hoặc đến lú lẫn rồi đúng không? Tại sao huynh có thể nói vậy với ta? Ta là vị hôn thê của huynh đấy!"
"Này…" Thập Nhất gọi nàng ta. "Ngươi cứ hở chút lại nói chuyện vị hôn phu, vị hôn thê ra ở đây. Nhưng mà ngươi có nhớ người ra thánh chỉ đó là ai không vậy? Đạo thánh chỉ đó đã không còn giá trị gì nữa rồi. Nếu muốn kiện thì xuống suối vàng tìm Hướng Vấn Thiên mà kiện ấy."
"Ngươi… ngươi… Oa…" Thiếu nữ dường như không tìm ra được lý lẽ gì để cãi lại, thế là đột nhiên há miệng khóc lớn.
Đầu Thập Nhất đầy dấu hỏi chấm? Khoan đã, thiếu nữ ngang tàng vừa nãy đi đâu rồi vậy hả? Không cãi được liền chơi trò ăn vạ sao?
"Oa… ta muốn được gả cho Trác ca mà, từ khi sinh ra ta đã muốn gả cho huynh rồi."
Hình như nàng ta yêu hơi sớm quá thì phải.
"Tại sao huynh lại bỏ ta để đi theo nữ nhân già đó? Rõ ràng ta trẻ hơn mà. Mặc dù bây giờ ta không đẹp bằng nhưng đợi thêm mấy năm nữa nàng ta có nếp nhăn, ta lúc ấy chắc chắn đẹp hơn mà. Hu hu… Trác ca ca…"
Chết rồi… lỡ gặp phải tình địch quá đáng yêu thì phải làm sao đây?
Thập Nhất đột ngột buông tay Đổng Trác ra, đi tới chỗ thiếu nữ, ra lệnh cho quân lính tránh sang một bên.
"Coi bộ mắt ngươi cũng biết nhìn lắm đấy. Bảo sao lại nhắm trúng Đổng Trác nhà ta."
"Tất nhiên… Hức… Trác ca là nam nhân tốt nhất."
"Phải, ta cũng thấy hắn rất tốt. Nhưng mà... ngươi có thấy hắn khá đen không? Nhiều lúc ở trong ban đêm ta còn có chút giật mình khi trông thấy hắn cười. Ừm… ngươi cứ nghĩ tới gương mặt mà chỉ thấy mỗi hàm răng ấy."
"Nếu vậy... thì sẽ đáng sợ lắm."
"Phải… cho nên nếu ai ở bên cạnh hắn thì đều phải có tâm lý thật tốt. Nhất định không được sợ ma."
Đổng Trác ở phía sau: Cái quái gì vậy? Hắn mặc dù có hơi đen một chút, nhưng cũng làm gì tới mức đó được. Híc.
Thiếu nữ không biết đã dừng khóc từ lúc nào, đột nhiên tập trung vào lời Thập Nhất nói.
"Ta… ta có hơi sợ ma một chút."
"Vậy ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười sáu."
"Ngươi biết Đổng Trác lớn hơn ngươi bao nhiêu không? 22 tuổi đó. Lúc ngươi đang ăn chơi thỏa thích hắn sẽ ngồi ở bên cạnh uống trà, chơi cờ. Lúc ngươi trưởng thành chín chắn thì đầu hắn đã có nếp nhăn, tóc bạc, cơ ngực chảy xệ, thậm chí còn chẳng bế nổi ngươi nữa. Ừm, ngươi đã chuẩn bị sẵn tinh thần chăm sóc một lão nhân chống gậy, lưng gù, và còn đái ỉa bậy chưa?"1
Đổng Trác nghe không sót một chữ nào, lông mày đã nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi. Tại sao hắn trong miệng nàng lại trở thành lão già vô dụng, bẩn bựa, phiền phức như vậy rồi?
Thập Nhất nói xong một lèo, không quên vỗ vai nàng ta mấy cái, khích lệ: "Nếu ngươi đều đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả rồi thì…"
"Không, không cần đâu. Vị tỷ tỷ xinh đẹp, ta cảm thấy mình vẫn là nên tìm một tướng quân trẻ tuổi hơn."
Thiếu nữ cuối cùng cũng chịu bỏ đi, Thập Nhất phủi mông đứng dậy liền đối diện với một tầm mắt cháy bỏng.
"Ha ha… Đồng Trác à, đó chỉ là chiêu thức đuổi tình địch đi thôi. Không phải suy nghĩ thật sự của ta đâu. Ây da… người đẹp à… chàng bỏ đi đâu vậy?"1