"Công chúa, hồi nãy người đi đâu vậy?"
"Có người còn nợ ta một câu trả lời nên ta đi lấy."
Câu trả lời? A Dĩ không hiểu nhưng nàng cũng biết có những việc mà nô tài như nàng không thể quá nhiều chuyện.
"Nô tỳ mong rằng công chúa hài lòng về câu trả lời người nhận được."
"Không, ta rất không hài lòng về nó."
Thập Nhất nói rồi bước qua A Dĩ đi về phía cổng hoàng cung.
Nam chính phải đích thân thẩm vấn Hướng Lưu Hiền nên đêm đó không thể nào trở về Khôn Ninh cung, cho đến tận mấy ngày sau thì hắn mới có thể dứt ra đến gặp Thập Nhất.
Cô tỏ ra rất bao dung, còn hỏi thăm về Lưu Vương: "Ta nghe nói thị vệ đã tìm thấy rất nhiều thư tay trao đổi giữa Lưu vương và tên thái giám kia."
"Phải, mặc dù đúng chữ viết nhưng Hướng Lưu Hiền vẫn còn ngoan cố lắm."
Bởi vì đây là một vụ án tạo phản nên Hướng Vấn Thiên quyết định xét xử công khai để dân chúng theo dõi, cũng là để những người có ý đồ trông thấy mà biết sợ.
Bên cạnh thư từ trao đổi có chữ viết của Hướng Lưu Hiền, có nhân chứng trông thấy hắn nói chuyện với tên thái giám trước khi xảy ra vụ ám sát, và cả đám tư binh của hắn cũng bị bắt gọn gẽ.
"Không đúng! Những thư từ kia không phải do thần đệ viết! Có kẻ mạo danh thần đệ! Hôm đó thần đệ chỉ tình cờ gặp hắn, hắn nói đã đọc sách của thần đệ, lại bởi vì ít học nên có rất nhiều thứ không hiểu. Vì lẽ đó nên thần đệ mới nán lại giảng dạy cho hắn mấy câu. Hoàng thượng, thần đệ bị oan!"
"Hừ… kẻ mạo danh nào mà có được chữ viết giống hệt ngươi, đã vậy còn sử dụng cùng một loại giấy đặc biệt của Lưu vương phủ hả?"
Lưu Vương là một quan văn nên rất để ý đến vấn đề giấy viết, toàn bộ sách thơ của hắn đều sử dụng từ một loại gỗ hiếm do hắn bỏ tiền túi ra chế tạo riêng, có đặc điểm riêng biệt về mùi hương và cả bề ngoài.
"Nếu thần đệ thật sự có ý đồ tạo phản thì làm sao có thể ngu ngốc dùng những thứ có thể chỉ đích danh mình liên lạc với tên thái giám?"
"Đó là vì ngươi không ngờ đến hắn ta không đốt nó đi mà giữ lại trong mật thất. Nếu không phải có người vô tình tìm thấy mật thất dưới nền nhà, thì tội lỗi của ngươi đã không bị vạch trần rồi."
"Hoàng thượng, người không thể chỉ vì một thứ có thể làm giả kia mà định tội thần đệ!
"Hừ… nếu ngươi không có ý đồ bắt tay với tiền triều để tạo phản thì tại sao phải lén lút mở rộng số lượng tư binh mà không có sự cho phép của trẫm? Hướng Lưu Hiền, tội trạng của ngươi đã rõ rành rành rồi, mọi lời biện bạch lúc này đều là vô nghĩa."
Hướng Lưu Hiền cuối cùng vẫn bị phán tội danh thông đồng với tiền triều, âm mưu tạo phản, hình phạt dành cho hắn không gì ngoài chém đầu, không chỉ mình hắn mà là toàn bộ Lưu vương phủ.
Hướng Lưu Hiền phẫn nộ nhìn người nam nhân cao ngạo kia, từ khi nung nấu ý định lật đổ Hướng Vấn Thiên thì hắn đã không còn sợ cái chết. Nhưng lúc này rõ ràng kế hoạch của hắn chỉ vừa mới bắt đầu, hắn còn chưa kịp làm gì, nếu cứ bị giết một cách đơn giản thế này thì không phải quá nhục nhã, quá ê chề sao?
Trước khi đến ngày xử trảm, Hướng Lưu Hiền bị giam trong tù ngục lạnh lẽo, hắn không thể không nghĩ đến những lời nữ nhân nọ đã nói. Hắn bắt đầu tin rằng nàng ta nói đúng, rằng Hướng Vấn Thiên đã tạo dựng tất cả để tiêu diệt mầm họa là hắn.
Vì vậy mà lúc trông thấy Thập Nhất xuất hiện, Hướng Lưu Hiền chẳng chút do dự đã quỳ xuống: "Hoàng hậu, ta muốn sống."1
"Ngươi biết là trên đời này không có miếng bánh nào miễn phí chứ?"
"Ta sẽ làm theo bất cứ điều gì hoàng hậu muốn, chỉ cần ta có thể ra khỏi đây thôi. Ta… không thể chết như thế này được."
Thấp Nhất nhìn ánh mắt dữ dội của hắn, coi bộ tên này đã quyết tâm trả thù lắm rồi đây. Nếu hắn biết chính cô mới là người khiến hắn lâm vào hoàn cảnh này thì sao nhỉ?
Ừm… vậy thì chỉ cần mãi mãi không cho hắn biết là được rồi.
"Hướng Lưu Hiền, hình như ngươi đã từng rất thích Vân Mộng Vũ nhỉ? Năm đó ngươi thua cuộc trong cả cuộc chiến về tình lẫn vương quyền. Tức giận lắm, căm hận lắm phải không?"1
Thập Nhất thẳng thừng nhắc đến nỗi đau lớn nhất trong tim đối phương.
"Ngươi cứ giữ nỗi căm hận đó thật chặt vào, lần này bổn cung sẽ giúp ngươi lấy lại hết, chỉ cần ngươi chịu nghe theo mệnh lệnh của ta thôi. Là tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của ta. Nếu như ngươi có dù chỉ một chút suy nghĩ rằng sau khi rời khỏi đây sẽ phản bội ta thì hãy cân nhắc thật kỹ. Bởi vì ta có khả năng kéo ngươi khỏi cái chết thì cũng có khả năng đẩy lại ngươi xuống địa ngục."
Hướng Lưu Hiền ngẩng đầu nhìn thiếu nữ, gương mặt nàng giống như chẳng có cảm xúc gì, nhưng lời nói ra lại khiến hắn có cảm giác rét run.
Hắn đã gặp nữ nhân này nhiều lần cũng nghe thấy rất nhiều lời đồn về nàng, quả nhiên, lời đồn là thứ không thể tin nhất, mắt thấy cũng chưa chắc là sự thật.
…
Ngày hôm đó, trước ngày xử trảm Hướng Lưu Hiền một ngày, đột nhiên có một nam nhân lạ mặt đi đến Tấn vương phủ đòi gặp Đổng Trác.
Đó là một lão nhân lớn tuổi, bề ngoài có vẻ phú quý, gương mặt không giấu nổi sợ sệt.
Sau khi gặp được Đổng Trác, ông ta lập tức quỳ xuống: "Đổng tướng quân, thảo dân có tội, mong người cứu giúp thảo dân."
"Có chuyện gì thì cũng mau đứng lên rồi từ từ nói. Ông là ai?"
"Bẩm tướng quân, thảo dân là người… là người biết sự thật về việc Lưu vương gia đang bị chịu oan uổng."
Đổng Trác nghe đến đây liền biết vấn đề lớn, lập tức bảo A Sự đem người vào trong phủ.
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, biết được đầu đuôi câu chuyện, Đổng Trác mới đem lão nhân đó đến gặp trực tiếp Hướng Vấn Thiên.
Lão nhân này là nhân chứng duy nhất có thể chứng minh đống thư từ trao đổi giữa tên thái giám và Hướng Lưu Hiền là giả. Bởi vì ông ta chính là người cung cấp loại giấy đặc biệt đó cho tên thái giám.
"Bẩm hoàng thượng, lão nhân này là chủ một cửa tiệm cầm đồ trong kinh thành, ông ta tình cờ thu mua được những tờ giấy của Lưu vương phủ từ một tên trộm. Người thái giám kia vốn là khách hàng thường xuyên buôn bán vật phẩm trong cung với lão ta nên khi nhìn thấy đống giấy đó, hắn đã mua lại nó."
Hướng Vấn Thiên nghe Đổng Trác nói xong, quay sang nhìn lão nhân đang run như cầy sấy:
"Tại sao đến bây giờ ngươi mới nói chuyện này ra? Ngươi có biết mình phạm phải tội gì không?"
"Bẩm hoàng thượng, thảo… thảo dân biết tội. Lúc đó thảo dân quá sợ hãi, kinh doanh đồ ăn trộm trong hoàng cung vốn là sai trái, rồi cả đống giấy đó cũng là mua của tên trộm nữa. Thảo dân vì sợ bị liên lụy nên không dám đứng ra làm chứng."
"Vậy tại sao đột nhiên bây giờ ngươi lại nói ra chuyện này?"
"Mấy đêm liền thảo dân đều không thể ngủ, suy nghĩ rất nhiều và còn gặp cả ác mộng, dù thế nào thảo dân cũng không thể chỉ vì lòng tham của mình mà khiến rất nhiều người phải chết."
Sau khi lão nhân được đưa ra ngoài, Đổng Trác lập tức đề nghị hoãn thi hành án trảm, một lần nữa điều tra lại vụ việc này.
"Bẩm hoàng thượng, sách của Lưu vương gia được bán đầy rẫy bên ngoài nên không thể ngoại trừ khả năng tên thái giám này cố tình mua giấy về rồi giả tạo chữ viết, mục đích chia rẽ hoàng thất."
Đến nước này thì Hướng Vấn Thiên tất nhiên không thể từ chối đề nghị, nhưng ánh mắt hắn nhìn tới Đổng Trác đã không còn như cũ nữa.
Tại sao không phải ai khác mà lại cứ phải là Đổng Trác đứng ra giúp Hướng Lưu Hiền minh oan?