Triệu Dương không quan tâm nhiều như vậy, anh vươn tay xoa cổ.
Từ khi giải ngũ đến nay, thể lực của anh đã giảm sút, ngay cả phản ứng và ý thức cũng không bằng trước đây.
Nếu không vừa rồi quật ngã mấy tên kia đã nhẹ nhàng hơn rồi, làm gì đến nỗi như bây giờ? Mặc dù không có trở ngại lớn nhưng các vết thương ngoài da vẫn không thể tránh khỏi.
Chính vào lúc này, dì Mai đã có động tĩnh.
Triệu Dương ngẩng đầu theo, anh cũng muốn biết dì Mai tỏ thái độ thế nào.
Dù sao Tô Linh đã được cứu, chuyện tối nay có ầm ĩ hơn nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhà họ Tô, lúc này bà ta coi anh như đồ bỏ đi thì mới phù hợp với lợi ích của nhà họ Tô.
Dì Mai đưa túi xách cho A Quân phía sau và tiến lên nửa bước, không nói lời nào cứ thế mà tát anh một bạt tai.
Triệu Dương giơ tay theo bản năng, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì sẽ là một trận lôi đình!
Nhưng khi anh nghĩ đến thân phận của đối phương, đột nhiên sửng sốt một hồi, cánh tay giơ ra nửa chừng lập tức cứng đờ.
Lúc Triệu Dương do dự, bàn tay của dì Mai tát mạnh vào gò má anh một cách chuẩn xác.
Bốp một tiếng!
Còn kèm theo sự tức giận của dì Mai: “Thứ vô dụng, ai cho cậu lá gan đó, để cậu ỷ vào danh tiếng của nhà họ Tô gây rắc rối ở bên ngoài? Còn không mau xin lỗi giám đốc Vương!”
Điều này quá đột ngột, mọi người đều không phản ứng kịp.
Triệu Dương liếm môi, cảm thấy chút vị mặn chua xót, đánh mạnh thật, không cần nghĩ cũng biết, một bên má chắc chắn đã sưng phù đỏ ửng.
Anh không nói gì, không phải cảm thấy mất mặt, dù sao bà ta cũng là mẹ kế của Tô Linh, đối với anh mà nói cũng được xem là mẹ vợ.
Chuyện làm sai bị mẹ dạy dỗ một trận thì không có gì không thể chấp nhận.
Chỉ là anh không nghĩ ra, nghe ẩn ý trong lời nói của dì Mai, là muốn thay mình gánh chịu chuyện này sao? Điều này nằm ngoài dự đoán của anh.
Thấy Triệu Dương không lên tiếng, dì Mai lại trách mắng một câu: “Còn ngây ra làm gì, cậu không nghe tôi nói gì à?”
Triệu Dương vẫn không trả lời, một là vì anh không định xin lỗi, hai là anh cũng không cảm thấy một câu xin lỗi thì có thể khiến Vương Hằng Thăng dùng biện pháp hoà bình để giải quyết.
Anh nhìn người rất chuẩn, nếu hôm nay người đến đây không phải dì Mai thì có lẽ chuyện này còn có con đường hoà hoãn.
Nhưng bây giờ, Vương Hằng Thăng này chỉ mong lấy anh làm tiền cược của cuộc đàm phán với dì Mai, sao ông ta có thể dễ dàng nhả ra chứ?
Đúng như dự đoán, Vương Hằng Thăng ngắt lời: “Bà Mai, e rằng chuyện này không đơn giản như bà nói đâu?”
“Giám đốc Vương yên tâm, mọi tổn thất của câu lạc bộ hôm nay và cả tiền thuốc của mấy anh em kia, ông cứ nói một con số là được”.
Vương Hằng Thăng xua tay: “Bà Mai à, bà thấy tôi là người thiếu tiền sao?”
“Vậy ý ông là gì?”, sắc mặt dì Mai không vui lắm.
Với thân phận của bà, có thể nói ra lời như vậy là đã quá lắm rồi, lẽ nào tên Vương Hằng Thăng này còn muốn được voi đòi tiên?
Vương Hằng Thăng xua tay: “Bà Mai hiểu lầm rồi, nếu bà đã lên tiếng thì chắc chắn tôi sẽ nể mặt, có điều Vương Hằng Thăng tôi cũng lăn lộn bên ngoài, xin lỗi thì được, nhưng không thể nói ở đây mà phải nói trên bàn rượu!”
“Lẽ nào, ông còn muốn tôi tiếp rượu?”
Dì Mai bị chọc tức liền bật cười, người của cả Thiên Châu muốn uống rượu với bà ta không phải con số nhỏ, nhưng những người đó đều là người thế nào? Tệ nhất cũng là chủ tịch tập đoàn hoặc là nhà đầu tư.
Vương Hằng Thăng ông chẳng qua chỉ là một giám đốc câu lạc bộ mà thôi, tôi nể mặt mới gọi ông một tiếng giám đốc Vương, nếu không thì ông chẳng là cái thá gì hết!
Vương Hằng Thăng cũng biết yêu cầu này hơi đường đột, ông ta nói với giọng điệu chậm rãi: “Bà đừng hiểu lầm, chỉ là tôi ngưỡng mộ bà nên muốn kết giao bạn bè với bà thôi, không có gì ý khác đâu”.
Dứt lời, ông ta giơ tay chỉ vào Triệu Dương: “Nếu không chỉ dựa vào cậu ta thì làm gì có tư cách uống rượu với tôi?”
Sợ dì Mai không đồng ý, ông ta vội vàng vỗ ngực: “Chỉ cần bà Mai nể mặt tôi, mọi tổn thất của câu lạc bộ hôm nay, bao gồm cả tiền thuốc của mấy anh em kia, tôi đều có thể không truy cứu nữa!”
Sắc mặt dì Mai tái nhợt: “Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Với thân phận của bà ta, nếu bàn rượu này hôm nay phải uống thật, e rằng không đợi đến sáng mai thì chuyện này sẽ truyền khắp Thiên Châu.
Cho dù tình hình nhà họ Tô có khó khăn như thế nào đi nữa thì bà ta cũng chưa từng cúi đầu với ai.
Hôm nay vì một đứa con rể thấp hèn từ đầu đến cuối cũng không vừa mắt như Triệu Dương mà bắt bà ta tiếp rượu ư? Còn tiếp rượu cho hạng người thấp kém như Vương Hằng Thăng.
Đùa gì vậy chứ!
Cho dù hôm nay Triệu Dương quả thật bị người ta đánh chết ở đây thì cũng đừng mong khiến bà ta lên tiếng!
Vương Hằng Thăng thấy dì Mai từ chối, cũng không bất ngờ lắm: “Bà Mai à, bà không định nể mặt giám đốc Vương tôi sao?”
Theo giọng nói của ông ta, đàn em trên hành lang đồng loạt bước lên nửa bước.
Mặc dù chỉ là nửa bước, nhưng chấn động không hề nhỏ.
Ngay cả dì Mai cũng hơi biến sắc, cũng không phải là quá áp lực, mà là bà ta hoàn toàn không ngờ, gan chó của tên Vương Hằng Thăng này lớn thật, lại dám ép mình ở lại!
Dù nhà họ Tô không bằng năm đó, nhưng cũng không đến lượt một Vương Hằng Thăng nhỏ bé tuỳ ý gây khó dễ.
Đương nhiên Vương Hằng Thăng cũng biết điều này, có điều bây giờ ông ta đã bị lợi ích làm mờ mắt, đâu còn quan tâm nhiều như vậy chứ?
Nếu thật sự phải công khai đối nghịch với nhà họ Tô thì ông ta vẫn hơi kiêng dè.
Nhưng ông ta đoán chắc, dì Mai cũng không dám công khai đối đầu với câu lạc bộ này.
Ông ta cũng từng nghe nói ít nhiều về tình hình hiện nay của nhà họ Tô, nhà họ Tô không muốn thêm phiền phức, càng không muốn tai tiếng truyền ra ngoài.
Nếu là cô chủ nhà họ Tô thì đã đành, một khi bà chủ trên danh nghĩa của nhà họ Tô trước mắt giẫm sai một bước, thì đả kích đối với nhà họ Tô cũng không phải là nhỏ!
Ông ta biết dì Mai không cược nổi, cũng không dám cược!
Vì thế hai bên đều đang đứng song song, không ai dám công khai đối nghịch trước, càng không ai dám ra tay trước.
Kết quả cuối cùng, chắc chắn phải có một bên nhượng bộ, chỉ là xem ai không kiềm chế được trước mà thôi.
Triệu Dương thấy buồn cười, chuyện hôm nay rõ ràng là vì anh mà ra, giờ phút này anh lại hoàn toàn trở thành người ngoài cuộc?
Nhưng nghĩ cũng đúng, ai lại để ý đến sự sống chết của một người nhỏ bé như anh chứ?
Anh dùng sức hút một hơi thuốc, sau đó gạt tàn thuốc ra ngoài.
Khoảnh khắc nhấc chân lên, Triệu Dương nghĩ, nếu hôm nay thật sự phải bỏ mạng ở đây thì nữ thần họ Tô có vì mình mà rơi nửa giọt nước mắt không?
Đột nhiên, hành lang bị bóng tối nuốt chửng, ánh lửa duy nhất kia lập tức đã thu hút lực chú ý của tất cả mọi người, không ai ngờ rằng Triệu Dương sẽ đứng lên làm loạn vào lúc này!
Đến khi Vương Hằng Thăng phản ứng lại, đã bị người khác bước đến gần.
Triệu Dương không lo lắng nhiều đến thế, đây chính là lợi ích của nhân vật nhỏ bé, không cần để ý đến cục diện tiếp theo sẽ thế nào, anh bắt chước một câu Từ Tam thường nói: “Cứ làm là xong!”
Anh suy nghĩ trong lòng, động tác tay còn nhanh hơn mấy phần.
Không chờ Vương Hằng Thăng phản kháng, Triệu Dương kéo cổ áo ông ta, rồi đấm một phát vào bụng dưới.
Lực của cú đấm này rất lớn, Vương Hằng Thăng khẽ rên một tiếng, cơ thể giống như tôm con đã cong tròn lại.
Triệu Dương cười nhạt, đè cổ ông ta và nâng đầu gối mạnh mẽ đá ông ta một cước.
Lần này sức lực càng đáng sợ hơn, trên hành lang yên tĩnh vang lên tiếng răng rắc giòn tan, là âm thanh xương sườn đứt gãy!