Người đàn ông chật vật ngồi dưới đất, gọng kính màu vàng biến dạng, trên mặt có một vết bầm tím, ở khóe miệng có một dòng máu đỏ thẫm chảy ra.
Phong thái nhanh nhẹn khi nãy biến mất, trên gương mặt hắn đầu tiên là sự kinh ngạc, sau đó là sự xấu hổ và lãnh đạm không giải thích nổi, ánh mắt hận không thể giết Triệu Dương tại chỗ.
"Tổng giám đốc Mã, anh không sao chứ?", Tô Linh hất Triệu Dương ra, vội vàng chạy lên đỡ.
Tổng giám đốc Mã đứng lên, lau sạch vết máu ở miệng, sau đó mới quay sang nhìn: "Anh dám đánh tôi ư?"
"Xin lỗi, vừa nãy tôi tưởng anh là lưu manh bắt nạt cô Tô", Triệu Dương gượng gạo đáp.
Nếu không phải kìm nén cơn giận, thì vừa nãy chẳng nhẽ chỉ dừng lại ở một quyền đơn giản vậy sao? Khéo còn bẻ gãy cánh tay tại chỗ rồi.
"Thứ người man rợ thô bỉ!", tổng giám đốc Mã đứng im tại chỗ, nói lời giễu cợt.
Không phải hắn độ lượng bao dung gì, mà là âm thầm so sánh sự chênh lệch cơ thể của hai bên, nên tạm thời không ra tay lại.
Có thể đánh thắng hay không thì là một chuyện khác, nhưng đánh nhau với một tên bảo vệ trên đường phố đúng là mất thể diện.
Nếu hắn thích, thì không thiếu cách chơi đùa lại tên bảo vệ này, không nhất thiết phải đánh nhau với loại người tầm thường như vậy, dù đánh thắng cũng chẳng vẻ vang gì, thua còn mất mặt hơn.
Triệu Dương không nghĩ ngợi nhiều như thế, khí thế bỗng nhiên xoay chuyển, trở nên nặng nề như núi: "Anh thử nói thêm một câu nữa xem?"
Tổng giám đốc Mã cảm nhận được áp lực lớn từ phía Triệu Dương, mặt hắn lộ ra sự kinh hãi, may có Tô Linh ở bên cạnh vội giải vây: "Triệu Dương, anh vẫn chưa dừng lại à?"
Không biết tại sao, khí thế sừng sững như núi non vừa nãy, bỗng chốc sụp đổ trước mặt Tô Linh.
Anh quay đầu một cách khó chịu, thầm nghĩ nếu không phải vì sợ cô bị thua thiệt, thì anh ra tay với hắn làm gì?
Không cảm kích đã đành, đằng này còn nói giúp cho người ngoài.
Tổng giám đốc Mã thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài miệng vẫn nói lời mỉa mai: "Tổng giám đốc Tô, cô quen hạng người như vậy ư?"
Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Dương quét ngang một đường, tay nắm chặt thành quả đấm: "Tôi là hạng người nào?"
Tô Linh nhức đầu, quát lên một tiếng chói tai: "Triệu Dương, anh câm miệng cho tôi!"
Cô không hiểu nổi, tối hôm nay Triệu Dương bị làm sao, uống nhầm thuốc súng à?
Triệu Dương cũng không hiểu, bình thường anh không hề như vậy, mà hễ gặp Tô Linh, là anh không kiểm soát được cơn giận của mình?
Tô Linh trợn mắt cảnh cáo Triệu Dương, rồi mới quay đầu nói: "Tổng giám đốc Mã, có chút hiểu lầm..."
Tổng giám đốc Mã cắt ngang: "Chẳng có gì hiểu lầm ở đây cả, muộn quá rồi, tôi phải đi".
Một đằng thì gọi giám đốc Mã rất xa cách, một đằng thì gọi thẳng tên, so sánh với nhau khiến hắn thấy không cân bằng.
Lại nghĩ đến chuyện Tô Linh có quan hệ thân thiết với tên bảo vệ khu biệt thự như vậy, đúng là hơi trơ trẽn.
Tô Linh vội đuổi theo: "Tổng giám đốc Mã, anh nghe tôi giải thích!"
"Giải thích gì thì mai lúc đàm phán rồi nói, giờ tôi phải đi, nếu không đi thì, ha ha, an toàn cá nhân cũng là vấn đề đấy!", tổng giám đốc Mã không cho Tô Linh cơ hội lên tiếng.
Thấy đèn chiếu hậu của chiếc Mercedes-Benz biến mất trong đêm, Tô Linh như bị rút hết sức lực.
Chân cô mềm nhũn, cảm giác mệt mỏi bất ngờ ập đến khiến cô suýt ngã quỵ xuống đất.
Triệu Dương vội chạy ra đỡ, nhưng bị đẩy mạnh ra.
Tô Linh quay đầu, biểu cảm tức giận, ảo não, buồn bã, thất vọng, hối hận, rồi cả hồn bay phách lạc, đủ mọi cảm xúc trộn vào nhau, như một lưỡi kiếm chém toạc lớp phòng ngự của Triệu Dương.
"Xin lỗi...", Triệu Dương nói xong hai chữ này thì chẳng nói thêm được gì nữa, anh biết mình gây họa lớn rồi.
"Anh đi với tôi!", sắc mặt Tô Linh không biểu cảm đi ở đằng trước, được nửa đường thì dứt khoát cởi giày cao gót ra, cứ thế chân trần giẫm trên cỏ.
Cô chỉ đi một đôi tất da chân mỏng, chưa được vài bước đã ướt dẫm sương đêm.
Tô Linh chẳng cảm nhận được gì, đóng thẳng cửa phòng rồi mới dừng chân.
Triệu Dương suy nghĩ mọi cách, nên xin lỗi thế nào, nên cứu vãn ra sao, nếu cần thì anh sẵn sàng đến tận nhà xin lỗi tổng giám đốc Mã cũng được, kết quả là mọi ý tưởng còn chưa kịp nói, Tô Linh đã quay đầu lại.
Cô dùng hết sức, hung hăng đẩy mạnh một cái.
Triệu Dương không phòng bị gì, lưng bị đập mạnh vào cửa chống trộm, so với vết thương đau đớn này, thì lời Tô Linh nói còn khiến anh đau lòng hơn.
"Triệu Dương, anh dựa vào đâu mà tham gia vào chuyện của tôi?"
Triệu Dương hỏi thẳng lại: "Chẳng lẽ tôi đứng trơ mắt nhìn tên lưu manh khốn kiếp kia đùa bỡn cô sao?"
"Anh có biết anh ta là ai không? Anh có biết để kết thân với với anh ta, hai ngày qua tôi bỏ ra nhiều công sức thế nào không? Anh có biết anh ta chỉ cần nói một câu là quyết định được một dự án mấy trăm triệu không hả?"
Triệu Dương cười khẩy: "Tôi chỉ biết hắn không có ý tốt với cô, là một tên khốn ra vẻ quân tử!"
Tô Linh như thể nghe được một chuyện hài hước: "Không có ý tốt với tôi?"
"Triệu Dương, nếu anh ta thật sự muốn đưa tôi lên giường, thì cũng là chuyện của tôi! Liên quan gì đến anh?"
"Lên giường với anh ta, ít ra tôi có được dự án mấy trăm triệu! Nhưng lên giường với anh, trừ sự khinh bỉ trong gia đình, thì tôi được gì?"
Ngọn lửa tức giận của Triệu Dương hoàn toàn bùng cháy, nhưng chưa kịp lên cơn đã bị dập tắt bởi một gáo nước lạnh: "Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng, dựa vào quan hệ bây giờ của chúng ta, là cô có thể chỉ tay năm ngón với tôi?"
"Nói rõ ràng rồi, một tháng, anh với tôi phối hợp diễn kịch, tối nay anh bị trúng gió à?"
"Anh không hiểu màn diễn kịch này à, hay đúng là anh tự coi mình thành con rể nhà họ Tô?"
Trong lòng Triệu Dương lạnh ngắt, nhưng Tô Linh vẫn không buông tha: "Anh đừng có quên, anh chỉ là một tên bảo vệ tầm thường, nếu không phải do sự hiểu lầm đêm hôm đó, thì cả đời này anh đừng hòng đứng trước mặt tôi!"
Vẻ mặt Triệu Dương bình tĩnh đến không ngờ: "Những lời cô nói đều là thật lòng sao?"
Tô Linh thừa nhận: "Đúng thế, quan hệ trước đây của chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ coi là bạn bè đồng cam cộng khổ, nếu có chỗ nào khiến anh hiểu lầm, thì rất xin lỗi!"
"Bây giờ tôi nhấn mạnh lại, chúng ta chỉ là vợ chồng giả, chuyện của tôi anh không cần bận tâm!"
"Dù tôi có gây chuyện ầm ĩ với Ngụy Đông Minh, cũng không đến lượt anh lợi dụng kiếm lời!"
"Còn nữa, anh và Thư Tình thế nào, đó là chuyện của anh, tôi không quan tâm!"
"Bây giờ, anh cút đi cho tôi!"