Chị dâu định giải thích thì đã muộn.
Chị dâu đưa thẻ ra: "Chỗ tiền này là Tiểu Dương đưa cho em, lát nữa anh trả lại nó hộ em".
Anh cả không cầm thẻ: "Tính tình Tiểu Dương em cũng biết rồi, nếu nó đã đưa thì sẽ không nhận đâu, em cầm đi".
Cuối cùng chị dâu vẫn phải cầm: "Vậy là anh bảo em nhận nhé, nếu mẹ biết thì anh nhớ nói đỡ cho em".
"Em ý, đúng là không biết nói gì cho đúng!"
"Sao vậy?"
"Em biết rõ tính cách Tiểu Dương, gia đình Tô Linh thế nào em cũng biết, nhà người ta còn nợ tiền sinh hoạt chúng ta sao? Nếu em không nói gì thì Tiểu Dương cũng sẽ đưa tiền cho em, vậy thì em không phải tranh cãi với mẹ!"
Chị dâu ngượng ngùng: "Có phải em tiếc tiền đâu".
Anh cả bất lực: "Em còn không chịu nhận à, anh bảo, sau này sống chung với nhau, em cũng nên tiết chế đi".
Anh cả biết chị dâu rất tốt, nhưng hơi ích kỷ, với thẳng thắn quá, cũng chưa biết nhìn xa.
Với điều kiện gia đình của Tô Linh, thì cuộc sống của Triệu Dương sẽ tốt hơn nhiều.
Ở tạm vài tháng thì tốn bao nhiêu tiền chứ? Khéo sau này còn phải cần tiền nhà người ta.
...
Bên kia, Triệu Dương cũng giúp bà Triệu dọn dẹp.
Phòng vừa đủ dùng, đồ đạc trong nhà có sẵn, chỉ cần sắp xếp lại là có thể sống được ngay.
Anh vừa nhìn, khóe mắt vừa cay cay: "Mẹ, để mẹ vất vả rồi, còn phải chuyển đi".
Bà Triệu cười hiền: "Thằng nhóc này nói linh tinh gì thế? Mẹ thương Tô Linh, coi nó như con gái vậy!"
Triệu Dương cũng cười theo: "Mẹ tốt bụng quá!"
Bà Triệu cảnh cáo: "Thôi không phải nịnh, mẹ bảo, dù con và Tô Linh đang trong mối quan hệ nào, thì con không được bắt nạt Tô Linh!"
Triệu Dương giả vờ không hiểu: "Mẹ nói gì thế?"
Bà Triệu hỏi ngược lại: "Còn giả ngốc sao? Chút mánh khóe của con lừa ai thì được, chứ sao qua mặt mẹ được?"
Thì ra bà đã sớm nhận ra mối quan hệ kỳ lạ của hai người họ, chỉ là bà không nói ra thôi.
Sơ hở không phải do Tô Linh, mà do Triệu Dương để lộ ra. Lúc hai người họ sống với nhau nhìn có vẻ bình thường, nhưng trong lòng thì vô cùng căng thẳng và dè chừng.
Bà hiểu con trai hơn bất kỳ ai, nếu là hai người có quan hệ yêu đương bình thường thì sẽ không rơi vào tình cảnh này.
Triệu Dương chột dạ nhưng không biết nên giải thích thế nào.
Dựa theo những chuyện mà anh và Tô Linh trải qua thì đúng là khác với những cặp đôi tình nhân đi sống chung bình thường.
Nói thẳng ra thì đó là giả.
Gần một tháng sống chung, dù có lúc chia rồi lại hợp, nhưng kiểu tình yêu sâu sắc thâm trầm thì anh chưa từng cảm nhận được.
Dù dì Mai không đồng ý, nhưng trước giờ như thể có một cái vạch ngăn cách giữa hai người bọn họ.
Đang nghĩ ngợi, bà Triệu lên tiếng hỏi: "Có phải do người nhà Tô Linh không?"
Bà hiểu con trai mình, tuy tùy tiện nhưng rất mạnh mẽ, nếu không phải do người nhà Tô Linh ngăn cản thì sẽ không khiến anh khó xử như vậy.
Thật ra điều này không khó đoán. Tô Linh phong thái ưu nhã, gia đình giàu có, lại còn có cả nhan sắc và khí chất hơn người, một cô gái như thế chắc chắn có rất nhiều người ưu tú theo đuổi.
Dù trong mắt bà, con trai bà cũng rất xuất sắc, nhưng hiển nhiên người ngoài sẽ không thấy vậy.
Một anh lính giải ngũ, công việc không có gì để tự hào, mức lương tiêu chuẩn.
Điều kiện như thế, chẳng trách bị người nhà Tô Linh gây khó khăn.
"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, người nhà Tô Linh rất ưu ái con, sau này có cơ hội thích hợp, con sẽ giới thiệu hai nhà với nhau".
Triệu Dương không biết nên nói thế nào, bao nhiêu ủy khuất mình anh gánh là được, không thể để cho mẹ biết.
Bà Triệu dịu dàng vuốt tóc anh: "Thằng bé ngốc này!"
...
Sắp đến giờ tan sở, Triệu Dương đến Tô Thị đúng giờ như đã thỏa thuận.
Bảo vệ nhìn thấy xe Tô Linh thì mở cổng từ xa và chặn các phương tiện khác đi qua, cho phép anh lái xe vào trước.
Sau đó đứng chào theo tiêu chuẩn, rồi nhìn anh lái xe vào tầng hầm.
Triệu Dương dừng xe, trong lòng vẫn nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.
Thảo nào ai cũng muốn trèo cao, cảm giác làm chủ có khác.
Tuy nhiên, trong thâm tâm anh biết rằng sự ưu ái này là dành cho Tô Linh chứ không liên quan gì đến anh.
Vừa nghĩ tới đây thì cửa thang máy mở ra.
Triệu Dương quay lại nhìn, mới nhận ra không phải Tô Linh.
Nhưng bước ra khỏi thang máy dành riêng cho lãnh đạo chứng tỏ danh tính người này không đơn giản.
Đi phía trước là một gã đàn ông trẻ, ngoài hai mươi tuổi, có khuôn mặt hơi giống Tô Linh, với vẻ mặt điên loạn bất cần.
Phía sau cô là một cô gái trông có vẻ là thư ký, trang phục chuyên nghiệp chuẩn mực, áo sơ mi trắng, váy đen và đôi tất màu da, bên dưới là cặp đùi thon thả có tỷ lệ cân đối.
Cô gái như vậy luôn thu hút ánh nhìn người khác, dù là trong tầng hầm thiếu ánh sáng.
Đến Triệu Dương cũng không kìm được phải nhìn mấy lần.
Nhìn cô ta không lớn tuổi lắm, cúi đầu bước đi rất cẩn trọng.
Hai người họ đi đến chỗ đậu xe số ba, chỗ đó có một chiếc xe thể thao trông khá bụi bặm, hồi sáng anh đã nhìn thấy một lần.
Cô gái đấu tranh nội tâm suốt quãng đường, lúc gần đến nơi thì đổi ý: "Giám đốc Hoa, muộn quá rồi, tôi không đi nữa".
Triệu Dương không có thói quen nghe lén người khác, cũng may là kính xe đủ dày, có thể từ bên trong nhìn thấy bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong, nếu không anh sẽ rất xấu hổ.
Gã đàn ông được gọi là ""giám đốc Hoa" đó lạnh lùng đáp: "Không đi?"
Cô gái khó xử: "Giám đốc Hoa, tôi không giỏi uống rượu, hay anh gọi người khác đi?"
Giám đốc Hoa cười khẩy: "Không đi, được thôi, nếu vậy thì mai cô không cần đi làm nữa!"
Triệu Dương nhíu mày. Anh ghét nhất là thói bắt nạt phụ nữ, không cần biết gã kia có thân phận thế nào, nhưng chắc cũng không phải người tốt đẹp gì.
Đang suy nghĩ, gã đàn ông lặng lẽ đi đến cạnh xe, tóm lấy tay cô gái.
Cô gái sợ hết hồn, tập tài liệu trên tay rơi xuống đất: "Giám đốc Hoa, anh..."
"Còn phải giả bộ ngây thơ với ông đây sao? Mỗi tháng trả cô mười nghìn tệ tiền lương, không phải là để cô đến ngồi phòng làm việc. Cô cần làm gì, trong lòng cô biết rõ chứ?"
Hắn vừa nói, vừa làm động tác kéo khóa, giọng điệu càng thêm phần vô liêm sỉ: "Không đi cùng tôi cũng được, nhưng phải làm gì thì có cần tôi dạy lại không?"
Cô gái hét lên một tiếng chói tai.
Bảo vệ ở gần đó nghe thấy tiếng hét, lúc chạy ra nhìn thấy gã đàn ông thì lại ảo não chạy về.
Gã đàn ông đứng im đó nói: "Đừng nói là tôi chưa cho cô cơ hội, nếu phục vụ tôi thoải mái thì mai tôi tăng lương cho cô, mỗi tháng hai mươi nghìn tệ, đủ không?"
Cô gái tức giận, xoay người bước đi: "Xin lỗi giám đốc Hoa, tôi không phải loại người như vậy".
"Mẹ nó, mày khiêu khích làm ông đây bốc hỏa, rồi định chạy đi như thế?"
Triệu Dương ngồi trong xe, nghe "rầm" một tiếng, cô gái kia đã bị gã đàn ông ép nằm trên xe!