Mục lục
Cận Vệ Của Người Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Dương bước lên kéo hai người ra.

Mắt người đàn ông đỏ tươi, trong con ngươi phát ra tia sáng man rợ, hận không thể nuốt mọi thứ trước mắt.

Triệu Dương chỉ liếc nhìn một cái thì đã phát hiện không ổn: “Anh ta bị người khác bỏ thuốc rồi!”

Nghe câu này, Từ Tam trợn tròn mắt, chẳng trách lại điên cuồng như vậy, tình cảm là cái bẫy.

“Mẹ kiếp, anh Dương, phải làm sao đây? Hay là thuê một phòng cho anh ta?”, khi Từ Tam nói đã liếc nhìn Triệu Dương.

Cậu ta rất có chừng mực, vào lúc này nếu không để cậu Hoa Tư phát tiết ra ngoài, tám chín phần phải nhịn nén trở ngại, đến lúc đó lỡ như để lại di chứng gì về sau, vậy thì mất nhiều hơn được rồi.

Triệu Dương bác bỏ ý kiến xấu của Từ Tam: “Bỏ đi, thêm nhiều chuyện chi bằng bớt một chuyện”.

Thời gian nói chuyện, cậu Hoa Tư đã phát điên, miệng cứ gào thét, giống như biến thành người khác, ngay cả Từ Tam suýt nữa cũng không kéo nổi hắn.

Triệu Dương bước lên, đánh vào gáy để hắn ngất đi, rồi dặn dò: “Đưa anh ta vào phòng tắm, lấy nước lạnh hạ nhiệt, một lát sẽ ổn thôi”.

Từ Tam cười gượng, lăn dầu tưới nước, đây cũng được coi là cực hình nhỉ?

Đợi hai người rời khỏi đó, phía sau Triệu Dương đột nhiên truyền đến một mùi thơm.

Anh biết là Vương Như Nguyệt nên cũng không đề phòng, nhưng chưa kịp nói chuyện thì đã phát giác ra sự bất thường, không ngờ Vương Như Nguyệt lại giống như con bạch tuộc, toàn thân bám trên người anh!

Thật ra Vương Như Nguyệt cũng không nặng, nhiều nhất cũng trên dưới năm mươi kí, mấu chốt là tư thế này hơi khêu gợi.

Triệu Dương sợ làm cô ta bị thương, giữ cũng không giữ được, đẩy cũng đẩy không xong.

Đến khi nghiêng đầu, anh đã nhìn thấy hai ly rượu vang trên bàn trà.

Một ly trong đó dính vết son, khiến cho Triệu Dương đoán ra được gì đó: “Chị Như Nguyệt, ly rượu đó chị cũng uống rồi à?”

Không ai trả lời, mà là một hơi mũi nóng rực phả vào bên tai, cái lưỡi nhỏ nhắn nhẹ nhàng lướt qua.

Toàn thân Triệu Dương như bị sét đánh, cơ thể đứng yên không cử động, xung quanh người nổi lên một lớp da gà li ti.

Lần đầu tiên Vương Như Nguyệt lên tiếng, âm thanh như khóc như kể: “Tiểu Dương, chị... chị khó chịu...”

Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm, xem ra Vương Như Nguyệt vẫn có chút ý thức, chắc là uống không nhiều.

Có điều tên khốn Hàn Phong kia cũng đúng là tên cầm thú khốn nạn, bỏ thuốc người ngoài thì thôi đi, ngay cả vợ hắn cũng không buông tha, cũng được gọi là đàn ông sao?

Triệu Dương nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy Vương Như Nguyệt rất đáng thương.

Anh kiềm chế cảm xúc, thấp giọng nói: “Chị Như Nguyệt, chị xuống trước đi, tôi giúp chị nghĩ cách!”

Vương Như Nguyệt buông hai cánh tay ra, khắp người như mất đi điểm tựa, từ từ ngã về phía sau.

Triệu Dương nhanh tay lẹ mắt, trước lúc cô ta rơi xuống đất liền bất ngờ vồ lấy người vào lòng, trong tay là một cơ thể mềm mại nóng bỏng.

Cúi đầu lại nhìn, trên gương mặt cô ta là hai má đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp như tơ, cái lưỡi nhỏ nhắn lưu luyến ở khóe môi.

Vớ tơ tằm màu đen bị kéo rách mấy đường, hai cái chân dài khép lại, đủ để đánh vào mấu chốt tâm lí của bất kỳ người đàn ông bình thường nào.

Triệu Dương thấy khóe miệng cô ta mấp máy, căn bản không đợi cô ta mở miệng, lập tức đá mở nhà vệ sinh của phòng ngủ bên cạnh.

Ở giữa nhà vệ sinh đặt một bồn tắm màu trắng, anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, bỏ người vào trong bồn tắm, nước vòi sen lạnh cóng lập tức chảy từ trên đầu xuống!

Cơn nóng của Vương Như Nguyệt như bị một chậu nước tưới sạch, nhưng cơn nóng của Triệu Dương lại bốc lên trong chớp mắt.

Quần lụa của cô ta bị nước đổ vào, dính chặt trên người, nhất là vớ tơ tằm bị nước thấm vào, tản ra màu sắc bóng loáng, một trắng một đen, tạo thành một bức tranh có sức công kích vô cùng lớn.

Triệu Dương hít sâu một hơi, bối rối rời khỏi.

Không bao lâu, Vương Như Nguyệt đi ra khỏi nhà vệ sinh trước, trên người khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng rất dày, bao trọn cả người cô ta vào trong.

Triệu Dương sợ cô ta truy hỏi chuyện vừa nãy nên hơi chột dạ hỏi: “Chị Như Nguyệt, chị không sao chứ?”

Vương Như Nguyệt trợn mắt: “Cậu đoán xem?”

Vốn dĩ cô ta muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại nên thôi, người đàn ông có thể ôm người phụ nữ trong lòng mà vẫn không làm loạn đúng là quá ít, thật sự không biết nói anh là cầm thú, hay nói anh không bằng cầm thú!

Vương Như Nguyệt bị suy nghĩ của mình chọc cười, lập tức quên đi bực bội trong lòng, bật ra tiếng cười yếu ớt không thích hợp.

Triệu Dương như thoát chết, vội vàng đi kiểm tra tình hình của cậu Hoa Tư.

Cậu Hoa Tư không biết nội tình, rượu vang mà hắn uống đã bị bỏ không ít nguyên liệu, khi bước ra khỏi nhà vệ sinh bước đi loạng choạng, sắc mặt trắng bệch, cả người giống như đã lột một lớp da.

Có điều ý thức của hắn cũng coi là tỉnh táo, chỉ là tâm trạng không ổn lắm: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Triệu Dương và Vương Như Nguyệt cũng không giấu hắn, nói rõ hết đầu đuôi mọi chuyện.

Cậu Hoa Tư đã uống liên tiếp mấy ly cà phê, sắc mặt đã trở lại như ban đầu, có điều tinh thần còn hơi sa sút rõ rệt.

Trong phòng khách yên tĩnh không ai nói chuyện.

Ngay sau đó, đột nhiên cậu Hoa Tư ngẩng đầu lên, hai con ngươi nhìn về phía mọi người.

Từ Tam giống như bị sư tử rình rập, khắp người khó chịu, vội vã xoay đầu.

Cho dù Vương Như Nguyệt từng gặp vô số người, cũng suýt chút không chống đỡ nỗi.

Chỉ có Triệu Dương vẫn điềm tĩnh, không hề có chút khác thường.

Đây cũng là lần đầu Triệu Dương đối mắt với hắn, mặt mũi cậu Hoa Tư này công bằng chính trực, trên gương mặt cũng không có vẻ tự cao tự đại và kiêu ngạo của kẻ ăn chơi trác táng tầm thường.

Có điều anh cũng không dám sơ suất, con cháu thế gia này có bản lĩnh diễn xuất là số một, không thể không đề phòng một chút.

Theo sự im lặng của hai người, áp lực trong căn phòng cũng tăng đôi đột ngột.

Từ Tam như ngồi trên đống lửa.

Trong lòng Vương Như Nguyệt cũng bồn chồn.

Triệu Dương như không thấy gì, tự nhiên lấy ra một bao thuốc, đưa đến đối diện: “Hút một điếu không?”

Không đợi cậu Hoa Tư nói chuyện, của phòng ngủ bị ai đó bất ngờ đẩy ra, ba vệ sĩ đi ra nối đuôi nhau, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Mắt thấy bọn họ sắp ra tay, cậu Hoa Tư lên tiếng: “Một đám phế vật! Trong rượu của tao bị người khác bỏ thuốc, vậy mà tụi mày cũng không biết?”

Mặt ba người đầy xấu hổ, đứng phía sau cậu Hoa Tư im lặng không nói.

Cậu Hoa Tư nhận lấy thuốc trong tay Triệu Dương, có lẽ là hút không quen, sặc đến mức khiến hắn ho khan một trận.

Một hồi lâu, hắn mới lên tiếng hỏi: “Dựa vào cái gì mà bảo tôi tin các người? Hơn nữa, Hàn Phong là một trong những lãnh đạo cấp cao của công ty Thiên Châu, vô duyên vô cớ sao hắn ta lại hại tôi?”

Triệu Dương búng tay.

Từ Tam biết ý, lấy túi da đã chuẩn bị từ lâu, đổ toàn bộ lên giường.

Theo động tác của cậu ta, trong túi da đổ ra một đống tiền mặt, cuối cùng là mấy cuốn sổ sách.

Cậu Hoa Tư nhặt sổ sách lên, vừa nhìn sơ thì sắc mặt đã tái nhợt.

Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ, một lãnh đạo nhỏ bé thuộc công ty quản lý tòa nhà lại xấu xa như thế, mới có mấy năm mà lại tham ô nhiều tiền công như vậy!

Mấy mục cuối cùng càng khiến hắn tức điên, vậy mà lại có khoản tiền hai triệu được ghi dưới danh nghĩa của hắn?

Nhớ lại trận đánh cược hào phóng mà Hàn Phong sắp xếp mấy ngày trước, cậu Hoa Tư vô cùng sợ hãi!

Vương Như Nguyệt cũng phối hợp tìm mấy chiếc camera, vị trí đối diện đầu giường.

Cậu Hoa Tư không cần nhìn cũng biết, nếu không có hai người Triệu Dương xông vào, nhược điểm của hắn đã rơi vào tay kẻ khác rồi!

Đám vệ sĩ không dám thở mạnh, vừa lau mồ hôi vừa giải thích: “Cậu chủ, căn phòng này là tổng giám đốc Hàn chuẩn bị, lúc đó bọn tôi cũng không kiểm tra kỹ, không ngờ lá gan của hắn...”

Không đợi hắn nói xong, cậu Hoa Tư đã quát lớn: “Biến, biến ra ngoài cho tao!”

Ba tên vệ sĩ như thoát nạn.

Dứt lời, cậu Hoa Tư gật đầu với mấy người Triệu Dương tỏ ý cảm ơn.

Ngoài miệng Triệu Dương từ chối, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết xong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK