Buổi sáng, vì lo lắng nên cô ta đã không suy nghĩ kỹ càng mà tới tìm Tô Linh. Mặc dù sau đó đã lập tức cắt đứt liên lạc nhưng kết quả không như mong muốn, vẫn phải bất đắc dĩ đối diện với cô ấy!
Video hành trình ở trong xe là bằng chứng cô ta cung cấp cho cảnh sát.
Cũng giống như những gì cô ta đã giải thích với Tô Linh, Triệu Dương chỉ mượn xe của cô ta, ngoài ra thì không biết gì nữa.
Nhưng với tính cách của Tô Linh, liệu cô có nghe lời giải thích này, có tin rằng giữa hai người bọn họ không có chút quan hệ nào không?
Sau khi về nhà tắm rửa, tâm trạng của Mạnh Kiều cũng đã bình ổn lại.
Mạnh Kiều vừa do dự xem có nên nghe ngóng một chút về tình hình của Triệu Dương hay không, lại vừa lo sợ sẽ gây thêm phiền phức cho anh. Cô ta ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định thôi vậy, coi như không có gì.
Trùng hợp thay, chuông cửa vang lên.
Lẽ nào là Triệu Dương?
Mạnh Kiều khó nén được sự thấp thỏm trong lòng, vội vàng mở cửa. Kết quả không ngờ người gõ cửa lại là Tôn mập.
Gương mặt xinh đẹp của Mạnh Kiều lập tức biến sắc, không chút nghĩ ngợi liền muốn đóng cửa lại.
“Đừng... đừng!”
Tôn mập vội vàng giơ tay ra chặn lại. Thực ra anh ta cũng phát hiện ra vẻ chán ghét trên gương mặt Mạnh Kiều, càng biết rằng với tầm nhìn của Mạnh Kiều thì e rằng cô sẽ không coi trọng mình.
Nhưng hết cách, anh ta đã mê muội Mạnh Kiều rồi. Nếu mỗi ngày không tìm vài cái cớ để tới trêu ghẹo thì anh ta sẽ thấy không thể tập trung, hồn vía cứ như bay lên mây.
Ví dụ như lúc này, mắt của Tôn mập sắp bay ra ngoài luôn rồi.
Anh ta thèm muốn Mạnh Kiều đã lâu, cũng chưa từng thấy cảnh đẹp nào như vậy.
Một tấm áo choàng tắm màu trắng ngà ôm lấy cơ thể, bên trong dường như không có lấy một mảnh vải, chỉ tùy ý thắt một nút bên hông. Trước ngực để lộ ra hơn phân nửa làn da trắng như tuyết, dưới sự phản chiếu của ánh nắng khiến anh ta chói mắt.
Mạnh Kiều chậm rãi giơ tay lên, mười ngón tay tinh tế, như thể trong suốt, trong lúc xua tay đã cướp lấy trái tim anh ta.
“Đau đau... Ối ối ối, đau quá!”
Mạnh Kiều nghe thấy anh ta kêu thảm thiết, cũng sợ làm anh ta bị thương.
Cô ta xoay người sửa sang áo choàng tắm một chút, lúc này mới tỏ vẻ lạnh lùng hỏi: “Đội trưởng Tôn, anh có thôi không hả? Không phải lúc sáng tôi đã từ chối anh rồi sao?”
Tôn mập mặt dày mày dạn mỉm cười: “Buổi sáng tôi nói là buổi hòa nhạc, có thể cô không có hứng thú. Nhưng lần này thì khác, là hài kịch, buổi biểu diễn riêng của các minh tinh đoàn Long Kỳ!”
Mạnh Kiều kéo dài giọng: “Ồ... hài kịch?”
Tôn mập hỏi với giọng điệu đầy mong đợi: “Thế nào, thích chứ?”
Mạnh Kiều mỉm cười gật đầu: “Thích thì thích thật...”
Không đợi Tôn mập tiếp lời, cô ta đã nói tiếp: “Có điều, tôi không thích đi xem với anh”.
Tôn mập cũng không thấy xấu hổ, anh ta tiến lên nửa bước, dùng cơ thể mập mạp chặn lấy cửa.
Anh ta cười hì hì hỏi: “Cô Mạnh, sao phải xa lánh tôi thế? Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, ghế ngồi của tấm vé này còn rất ổn nữa, cô cứ coi như xem cho vui thôi, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền cô”.
Khoảng cách rất gần, mùi hương trên cơ thể Mạnh Kiều bay thẳng vào mũi Tôn mập. Cơ thể anh ta vốn đã hơi rạo rực, trong nháy mắt đã nóng bừng lên.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào ngực Mạnh Kiều, chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, toàn thân nóng nực.
Mạnh Kiều cũng phát hiện ra bất thường, gắt gao chặn cửa: “Không đi! Anh có đi không hả, anh mà không đi tôi báo cảnh sát đó!”
“Báo cảnh sát cái gì, tôi chính là người liên lạc với cảnh sát của khu biệt thự chúng ta, à... cô Mạnh, tôi ngửi thấy trong nhà cô có mùi bất thường, có phải cô quên tắt bình gas không? Cô để tôi vào xem thử”.
Dứt lời, Tôn mập liền dùng cơ thể mập mạp cố chen vào trong.
Mạnh Kiều là phụ nữ, đâu chống cự lại được sức của anh ta, chớp mắt đã bị anh ta chen vào trong.
Trong lúc giãy giụa, áo choàng tắm trượt xuống, lộ ra phân nửa da thịt trắng như tuyết của cô ta.
Vốn dĩ Tôn mập vẫn còn khống chế được, trong nháy mắt lại tựa như núi lửa bộc phát!
Anh ta nuốt nước bọt ừng ực, khoa tay múa chân nhào tới: “Cô Mạnh, tôi thật sự thích cô, thật sự đó. Chỉ cần cô làm chuyện ấy cùng tôi một lần thôi, cô muốn gì tôi sẽ mua cho cô thứ đó...”
Lý trí gì, kiềm chế gì, tất cả đều vô dụng. Chỉ cần được cùng cô ta làm chuyện đó một lần thì chết cũng đáng!
Mạnh Kiều hét lên: “Có ai không?”
“Mẹ kiếp, câm miệng lại cho tôi!”, Tôn mập có gan làm mà không có gan nhận, nhìn thấy Mạnh Kiều la lên liền vội vàng vươn tay túm lấy cánh tay cô ta.
Anh ta không nói lời nào mà kéo thẳng Mạnh Kiều vào trong phòng.
Vừa đưa tay bịt lấy miệng Mạnh Kiều, vừa muốn đóng cửa lại!
Mạnh Kiều ú ớ, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều sắp bị rút sạch rồi. Trong giây phút cô sắp tuyệt vọng thì một bóng người từ bên ngoài xông vào.
Chỉ một đòn đã khiến cho tên Tôn mập lộn ngược!
Mạnh Kiều vội vàng sửa sang lại quần áo, quay đầu lại nhìn thì thấy người bước vào chính là Triệu Dương.
Anh ấy đến đây từ khi nào? Thời gian này sao anh ấy không ở nhà cùng Tô Linh mà lại đến đây?
Mạnh Kiều hoài nghi, cũng không có cách gì hỏi nhiều. Từ lâu cô ta đã biết Triệu Dương và Tôn mập như nước với lửa, không ngờ là lại oán hận tới mức này.
Thời gian cô ta ngây người, Tôn mập đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, miệng kêu la thảm thiết từng hồi như heo bị chọc tiết.
“Người anh em... người anh em... À không! Đại ca! Ông nội... không không không... Tổ tông ơi!”
Nhìn thấy Triệu Dương dừng tay, Tôn mập mới thở phào nhẹ nhõm, đầu như củ tỏi dựng ngược, nói: “Tổ tông à, đừng đánh nữa, tôi sai rồi. Lần sau tôi không dám quấy rối cô Mạnh nữa!”
“Còn có lần sau hả? Tôi đây sẽ cho anh hối hận để mà làm người!”
Triệu Dương cười khẩy, vừa xách cổ áo Tôn mập lên, vừa tát anh ta hai cái.
Tôn mập bị đánh đến nổ đom đóm mắt, hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Đến khi anh ta nhìn thấy Triệu Dương liền trở nên kiêu ngạo: “Triệu... Triệu Dương, là mày? Mày dám đánh tao?”
“Hôm nay tôi đánh anh đấy, anh có thể làm được gì nào?”
“Được, mày có gan đấy. Tao thấy mày không muốn làm công việc này nữa rồi! Mày thật sự cho rằng lên làm đội phó thì ghê gớm lắm hả? Chỉ là một tên đại diện mà thôi, cho dù mày có được tuyển chính thức thì cũng sẽ bị ông đây chèn ép!”
“Không sai, tôi không muốn làm nữa đấy, mẹ kiếp, hôm nay tôi đánh chết anh!”
Triệu Dương lại vung tay tát thêm hai bạt tai nữa.
Lần này Tôn mập sửng sốt, không rên tiếng nào, ánh mắt thù hận vô cùng u ám.
Mạnh Kiều nhìn thấy Triệu Dương vì cô ta mà ra mặt, thật lòng vô cùng cảm động. Nhưng cũng không thể cứ nhìn Triệu Dương đánh chết anh ta.
Cô ta vội vàng lên phía trước kéo lấy Triệu Dương và nói: “Anh Dương, thôi bỏ đi!”
Triệu Dương xoay người, nhấc chân đạp anh ta ra ngoài rồi nói: “Lần này coi như anh gặp may, cút cho tôi!”
Tôn mập giống như hồ lô lăn trên mặt đất, chật vật đứng dậy.
Anh ta da dày thịt béo, nhìn có vẻ mặt đầy máu nhưng thật sự chẳng bị thương bao nhiêu cả.
“Triệu Dương, mày chết chắc rồi, mày cứ đợi đấy!”
“Tôi đợi đấy, tốt nhất là anh đuổi cổ tôi đi, đến lúc đó không còn kiêng dè gì nữa, nếu không tôi cứ thấy anh là sẽ đánh!”
Tôn mập bị ánh mắt của anh dọa sợ chết khiếp, mặt tái mét bỏ chạy khỏi đó.
Vốn dĩ Mạnh Kiều còn muốn nói đỡ cho Triệu Dương mấy câu. Kết quả không ngờ ngọn lửa tức giận của Triệu Dương lại lớn vậy, không cho Tôn mập lấy một chút thể diện, ngoảnh lại liền đánh đuổi anh ta.
Mạnh Kiều cũng không có ý đóng cửa, cô ta khoanh tay hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Nghe cô ta hỏi vậy, Triệu Dương hơi sững sờ, cái gì gọi là sao tôi lại tới đây. Không phải là chị nên cảm ơn tôi mới đúng sao?