Mấy camera không ghi lại được bất cứ thứ gì, nơi xảy ra rắc rối gần như cũng là góc chết của camera giám sát.
Từ trong ống kính còn sót lại, chỉ có thể nhìn thấy đột nhiên có người tụ tập lại.
Có mấy người ra tay, tại sao lại ra tay, người gây hại rời khỏi từ hướng nào, hoàn toàn không có dấu vết, thậm chí ngay cả khuôn mặt chính diện rõ ràng cũng không chụp được.
Mấy bảo vệ còn lại ở Huy Hoàng, hoặc là nhát gan sợ chuyện, hoặc là đứng nhìn từ xa, từ đầu đến cuối lại mặc cho rắc rối thêm lớn hơn.
Có thể nói rằng, chuyện hôm qua nếu không có người bày mưu tính kế thì không thể thuận lợi như thế.
Đối tượng tình nghi đầu tiên mà Triệu Dương nghĩ đến là Mã Cương, chỉ là tình hình hôm qua hơi gấp gáp nên vẫn không có thời gian để truy cứu.
Kết quả không ngờ rằng, hôm nay Thư Tình đã xảy ra chuyện, khiến anh không thể không liên kết tất cả sự việc lại với Mã Cương.
Vương Như Nguyệt nghe phân tích của Triệu Dương xong, cũng vô cùng tức giận.
“Tiểu Dương, em không biết hai ngày nay Mã Cương vẫn luôn đàm phán với chị”.
“Đàm phán?”
“Không sai, cậu ta muốn nắm cổ phần ở Huy Hoàng. Theo lý mà nói, cậu ta theo đuôi bám gót với chồng cũ của chị, Huy Hoàng có ngày hôm nay thì cậu ta không có công lao cũng có khổ lao, yêu cầu này cũng không quá đáng, chỉ là dã tâm của kẻ này quá lớn!”
“Anh ta muốn bao nhiêu?”
“30% hoa hồng, cậu ta còn muốn chức phó giám đốc, mở miệng đòi tiền lương hàng năm là ba trăm nghìn tệ. Ngoài ra, đội trưởng đội bảo vệ buộc phải nghe theo lời của cậu ta”.
“Chị không đồng ý với anh ta à?”
Triệu Dương cười khẩy, đúng là dã tâm không nhỏ.
Hắn không góp một đồng vốn đầu tư nào vào Huy Hoàng, khi không lấy hoa hồng 30% thì đã đành, lại còn muốn lấy tiền lương hàng năm ư?
Hơn nữa còn muốn nắm giữ công việc kinh doanh, như này chẳng phải là muốn tước quyền của Vương Như Nguyệt sao?
Vương Như Nguyệt cười gượng nói: “Chị không từ chối ngay, câu trả lời của chị là suy nghĩ một lát. Em cũng biết đó, quả thật chị không giỏi việc kinh doanh ở quán karaoke, lúc đó nếu không phải tình thế bắt buộc thì chị sẽ không tiếp nhận mối làm ăn này”.
Cô càng nói càng tức: “Nếu Mã Cương thật sự có bản lĩnh, có thể đưa việc kinh doanh quán của chị đi lên thì chị cũng không ngại làm một bà chủ đứng chỉ tay năm ngón, nhưng cậu ta lại lén lút xúi giục những người thân tín kia làm việc cho cậu ta”.
Vương Như Nguyệt nói xong, rút ra một điếu thuốc và châm lửa: “Em cũng biết, con người chị ghét nhất là bị người khác uy hiếp, nếu không cũng không đến mức mất cả chì lẫn chài với tên họ Hàn kia!”
Không cần cô nói nữa, Triệu Dương cũng đoán được chuyện phía sau.
Đám bảo vệ của quán karaoke làm việc không hết mình, nên mới gây ra rắc rối tối qua.
Hơn nữa sau chuyện tối qua, danh dự của Huy Hoàng tổn thất không ít và kinh doanh cũng tuột dốc không phanh.
Nếu lại bị đám kia lừa gạt thành công thì tuy rằng mấy trăm nghìn tiền bồi thường không dồn ép được Vương Như Nguyệt, nhưng chắc chắn cũng sẽ khiến tình cảnh của cô liên tiếp gặp khó khăn.
Đến lúc đó Mã Cương lại nhân cơ hội ra đàm phán thì mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay hắn rồi.
Vừa nghĩ đến đây, nghi ngờ của Triệu Dương đối với hắn lại tăng lên mấy phần.
Trong lúc trò chuyện chung cư nhà Mã Cương đã xuất hiện xa xa trong tầm mắt.
Triệu Dương dừng xe lại: “Đi thôi, chị Như Nguyệt, chị hẹn tên này ra đây, để em nói chuyện với tên khốn này!”
Vương Như Nguyệt không có kinh nghiệm nên hơi căng thẳng hỏi: “Nói với cậu ta thế nào?”
“Không phải anh ta muốn đàm phán sao? Chị cứ nói muốn trò chuyện với anh ta, ở ngay trong xe”.
“Lỡ như cậu ta không ra, bảo chị đi vào thì sao?”
“Vậy thì nói thẳng với anh ta, một mình chị đến, không tin được anh ta!”
“Liệu có được không?”
“Sao lại không được? Chắc chắn tên này còn sốt ruột hơn chúng ta!”
Vương Như Nguyệt tính toán một hồi, ấn gọi điện thoại và nói rõ ràng với hắn như Triệu Dương đã dặn.
Câu trả lời của Mã Cương giống như cô suy đoán, hắn lo lắng có bẫy nên sống chết không chịu ra.
Vương Như Nguyệt đã nói hết những lời cô nên nói, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Với chút bản lĩnh này mà cậu còn muốn gánh vác giúp Vương Như Nguyệt tôi ư? Được rồi, cậu không ra thì thôi vậy, trở về tôi sẽ lấy ra 40% hoa hồng cho người khác, tôi không tin không có người đàn ông nào chống lưng thay tôi!”
Nói xong, cô cúp điện thoại luôn.
Triệu Dương ở bên cạnh giơ ngón cái lên: “Chị Như Nguyệt, ngầu lắm!”
Vương Như Nguyệt vuốt ngực: “Được không vậy?”
“Chỉ cần anh ta không ngốc thì sẽ không để con vịt là chị vừa đến miệng lại bay mất!”
Vương Như Nguyệt đẩy một cái: “Em mới là vịt đó!”
Đang nói chuyện, điện thoại bên kia vang lên.
Mã Cương vội hỏi: “Chị ở đâu?”
“Ở cổng chung cư của cậu, tôi cho cậu năm phút, cậu không đến thì thôi”.
Mã Cương vừa nghe là địa bàn của mình liền thở phào nhẹ nhõm: “Chị đợi đó, tôi đến ngay!”
Thấy Triệu Dương sắp đi, Vương Như Nguyệt vội hỏi: “Em đi đâu?”
“Em ra ngoài đợi”.
“Em trốn ở phía sau không được sao”.
“Mã Cương đã tính toán kỹ càng, không đơn giản như chị nghĩ đâu”.
Triệu Dương xuống xe, đổi thành Vương Như Nguyệt ngồi ở ghế lái.
Anh tìm một vị trí ẩn núp bên đường, ôm cây đợi thỏ.
Chưa đến năm phút, trong chung cư có hai người bước ra.
Mã Cương đi phía sau, bên cạnh còn có một người đàn ông cường tráng, sắc mặt cũng dè dặt cẩn thận hơn bao giờ hết.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Triệu Dương biết chắc chuyện tối qua hắn không thoát khỏi liên quan.
Đang suy nghĩ, Mã Cương đã đến gần bên chiếc xe.
Hắn gõ cửa sổ, cũng không lên xe ngay.
Đợi Vương Như Nguyệt mở khóa và mở cửa xe sau ra trước, xác nhận trên xe không có ai thì hắn mới ngồi vào ghế phụ.
Gã đàn ông vạm vỡ đi cùng hắn, chắp tay đứng bên cạnh chiếc xe, hai tròng mắt nhìn xung quanh.
Tâm trạng Vương Như Nguyệt bỗng nhiên trở nên hơi nặng nề, nặn ra nụ cười và nói: “Đội trưởng Mã, gặp mặt tôi một chút thôi mà, đến mức cậu phải dàn trận lớn như vậy ư? Còn mang theo vệ sĩ, lẽ nào tôi còn có thể ăn cậu à?”
Mã Cương nhìn chằm chằm Vương Như Nguyệt và nói: “Chị Như Nguyệt, không thể nói như vậy, chẳng phải anh Hàn bị chị ăn ngay cả xương cũng không sót sao?”
Nghe hắn nhắc đến chồng cũ, sắc mặt Vương Như Nguyệt liền khó coi: “Là anh ta tự chuốc lấy, không liên quan gì đến tôi! Được rồi, không nói anh ta nữa, nói chuyện chính”.
“Được thôi, nói chuyện chính đi”.
Mã Cương nói chuyện thì đứng đắn, nhưng ánh mắt lại không được đàng hoàng.
Nhất là mỗi khi ở riêng với Vương Như Nguyệt, ham muốn trong lòng lại nổi lên khó mà khống chế.
Đồ ngon không bằng ăn sủi cảo, chơi bên ngoài vui mấy cũng không bằng chơi chị dâu.
Trước đây lăn lộn với tên họ Hàn, không ít lần hắn nhung nhớ đến người chị dâu xinh đẹp như hoa này.
Nhìn thấy tên họ Hàn sa cơ lỡ vận, gia sản hơn mười triệu của Huy Hoàng và Vương Như Nguyệt trắng nõn nà đang ở gần bên hắn như trở bàn tay.
Còn chưa đợi hắn đến chiếm lời, thì một tên họ Triệu lại xuất hiện.
Nếu là người bình thường thì chỉ với vài ba câu đã có thể đuổi đi được.
Nhưng lần trước mượn tay anh Đao vẫn không thể xử lý được Triệu Dương khiến hắn nhận ra Triệu Dương rất khó đụng vào.
Gần đây Mã Cương ồn ào với Vương Như Nguyệt, cũng muốn thử thăm dò thái độ của đối phương.
Kết quả không ngờ rằng, hôm nay Vương Như Nguyệt lại chủ động đến tận cửa!
Tên họ Triệu có ý gì?
Buông tay mặc kệ? Hay là nuốt không trôi người phụ nữ kiều diễm ướt át trước mặt này?
Vương Như Nguyệt cân nhắc nói: “Tôi có thể đồng ý với cậu chức vị phó giám đốc và tiền lương ba trăm nghìn hằng năm, có điều tiền hoa hồng thì cậu phải cho tôi suy nghĩ thêm”.
“Còn suy nghĩ gì nữa? Chị Như Nguyệt, nói thật, đây không phải chuyện xấu gì! Chị biết bên ngoài có bao nhiêu người nhung nhớ chị không? Tôi làm như vậy cũng là ôm rắc rối vào mình, nguy hiểm lớn lắm đấy!”
Vương Như Nguyệt cố nén sự ghê tởm nói: “Chuyện này không trách tôi được, tôi từng chịu thiệt thòi một lần khi tin tưởng đàn ông nên sợ rồi”.
Lúc nói chuyện, cô đưa mắt nhìn phía sau bên ngoài cửa sổ.