“Bố đã thảo luận với lãnh đạo cấp cao, từ giờ không cần che giấu thân phận của Triệu Dương nữa, cậu ấy đã vượt qua cuộc khảo nghiệm và có thể quay lại làm việc ở trong quân đội nếu muốn”, bố Hùng Thần căn dặn Hùng Thần.
Hùng Thần đáp: “Vâng, thưa bố”.
Dứt lời, anh ta gọi ngay cho Triệu Dương: “Anh Dương, bố tôi bảo bây giờ sẽ công khai thân phận của anh, anh có thể trở lại làm việc trong quân đội bất cứ lúc nào”.
Triệu Dương hơi sững sờ, anh không ngờ lại nhanh như vậy, thật ra lúc ở trong quân đội anh đã được đưa đi huấn luyện đặc biệt ở nước ngoài, vì có tố chất tốt và chịu được hoàn cảnh khắc nghiệt nên anh được chọn vào Top hai quân nhân trẻ nắm giữ quyền lực lớn trong tổ chức chuyên biệt Hoa Hạ.
Sở dĩ phải che giấu thân phận của Triệu Dương là vì tổ chức sát thủ ở nước ngoài vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, nếu thân phận của Triệu Dương bị bại lộ thì có thể cả nhà anh đều sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ tổ chức sát thủ đã bị quân đội Hoa Hạ khống chế nên đương nhiên Triệu Dương có thể sống thật với thân phân là một sĩ quan cấp cao trong quân đội. Khoảng thời gian che giấu thân phận cũng được coi là một cuộc khảo nghiệm đối với anh.
Anh nhớ có một lần tham gia hành động tiêu diệt đám sát thủ ở nước ngoài, anh đã lập được chiến công lớn, giết chết tên cầm đầu trong tổ chức sát thủ và liều mình cứu một cô bác sĩ trẻ đang cấp cứu cho bệnh nhân mà không màng sống chết. Cô gái đó chính là Hoàng Ly – cháu gái của viện trưởng Hoàng.
Chính nhờ vậy nên anh mới được viện trưởng Hoàng của bệnh viện Thiên Châu luôn ưu ái giúp đỡ.
Triệu Dương suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Cảm ơn cậu, tôi muốn ra ngoài tự xây dựng sự nghiệp riêng, khi nào tổ quốc cần thì tôi vẫn sẳn sàng chiến đấu cho tổ quốc”.
Hùng Thần hơi hụt hẫng tuy nhiên anh ta tôn trọng quyết định của Triệu Dương, tuy không được sát cánh làm việc cùng anh nhưng hai người vẫn sẽ là anh em thân thiết.
Hôm sau, Triệu Dương quay lại doanh trại nơi anh từng đóng quân để chạo tạm biệt mọi người và nhận số tiền thưởng xứng đáng.
Bốn mươi triệu tệ là một số tiền lớn, nhưng so với công lao của anh trong vụ án tiêu diệt tổ chức sát thủ thì hoàn toàn xứng đáng. Danh tiếng của anh đã vang xa không chỉ trong nước mà còn ra tận nước ngoài.
...
Sau khi ăn tối xong, Triệu Dương và Tô Linh lên phòng nói chuyện phiếm, lúc đầu hai người ngồi hai bên, không hiểu sao một lúc sau lại ngồi sát vào nhau.
Da của cô rất láng mịn, có thể nói là không có khuyết điểm, dưới ánh sáng mờ ảo ngay cả những sợi lông tơ trên mặt cũng lộ ra rõ ràng.
Đột nhiên, vai hai người va chạm nhẹ.
Tô Linh vô thức quay đầu lại, hai ánh mắt chạm vào nhau. Cô sửng sốt trong giây lát, hai má ửng đỏ thẹn thùng.
Tim Triệu Dương đập thình thịch, quan hệ giữa hai người hơi phức tạp, tuy là vợ chồng hợp pháp nhưng lại không thân mật như những cặp vợ chồng bình thường.
Anh là một người đàn ông tràn đầy sinh lực nên mỗi lần ở cạnh một người phụ nữ xinh đẹp và thơm tho như vậy lại rạo rực khó chịu, những lần trước anh đều cố kiềm chế cảm xúc nhưng không hiểu sao hôm nay lại không nhẫn nhịn được.
Tô Linh có thể phát hiện ra sự nóng bỏng trong đôi mắt đối diện, lý trí nói với cô phải nhanh chóng đẩy người đàn ông này ra nhưng cơ thể cô như bị niệm thần chú không hề nhúc nhích. Trong đầu có nhiều suy nghĩ hỗn loạn, miệng lại không thốt nên lời.
Hai cơ thể càng lúc càng sát lại gần nhau, có vẻ như chỉ một giây nữa là sẽ chạm môi. Lông mi Tô Linh khẽ giật sau đó cô từ từ nhắm mắt chờ đợi.
Chuyện gì nên đến cũng đã đến, hai người vồ vập lấy nhau như cặp vợ chồng son, cô e thẹn cúi đầu xuống, Triệu Dương tiến sát lại chống một cánh tay lên và ép sát lồng ngực vạm vỡ vào cô, bầu không khí xung quanh như ngừng lại khiến cô thở gấp.
Thấy ghế sofa không thích hợp nên Triệu Dương bế Tô Linh lên giường và thực hiện “công việc” của một cặp vợ chồng thực thụ.
Cuối cùng hai người cũng tự nguyện đến với nhau bằng tình yêu đang dần nảy nở, đêm nay sẽ là một đêm xuân ngập tràn hạnh phúc.
...
Sáng hôm sau, Tô Linh thức giấc trong vòng tay ấm áp của Triệu Dương, có vẻ như cô vẫn đang thẹn thùng xấu hổ, hai má ửng đỏ nóng bừng bừng, chẳng còn phong thái của cô chủ nhà họ Tô cao ngạo xa cách.
Hai người xuống ăn sáng cứ cúi đầu ăn mà chẳng nói với ai câu nào, chị dâu là người từng trải vừa nhìn đã biết hai người này có vấn đề.
Chị dâu trêu chọc: “Tối qua hai đứa hoạt động mạnh quá nên giờ không thoải mái à?”
Mặt Tô Linh đỏ như gấc không nói gì, Triệu Dương đáp: “Chị dâu chị nói gì kỳ vậy, không phải như chị nghĩ đâu”.
Tiểu Mãn ở bên cạnh nói xen vào: “Tối ngủ còn hoạt động mạnh gì vậy mẹ, hoạt động mạnh là sao ạ?”
Cả nhà nhìn nhau rồi bật cười ha hả, anh cả trách móc.
“Trước mặt trẻ con mà em nói năng gì thế, không hay đâu", dứt lời anh cả cũng nhìn Triệu Dương và nở nụ cười trêu chọc.
Mọi bữa cơm ở nhà họ Triệu đều cười đùa vui vẻ, bầu không khí ấm áp hòa thuận.
Sau vài ngày thích nghi, Tô Linh đã quen với bầu không khí gia đình này, so với sự lạnh lẽo của nhà họ Tô, cô cảm thấy nơi này giống như một mái ấm hoàn chỉnh.
Ăn sáng xong, anh lái xe chở Tô Linh đi làm như mọi ngày, nhân lúc dừng đèn đỏ anh đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng và nói:
“Vợ ơi, hôm nay anh sẽ thực hiện lời hứa với dì Mai, để bà ấy chấp nhận cho hai chúng ta qua lại”.
Thực ra mà nói, bây giờ tình cảm của hai người đã đến mức mặn nồng không thể tách rời nhưng Triệu Dương vẫn muốn được dì Mai công nhận.
Tô Linh sững sờ: “Anh lấy tiền ở đâu ra vậy, anh làm em bất ngờ quá đấy”.
Sau khi nghe Triệu Dương kể về thân phận quân nhân đặc biệt của mình, Tô Linh trợn mắt há mồm kinh ngạc. Cô không ngờ một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi lại có lai lịch hiển hách như vậy, chẳng trách cô luôn cảm thấy Triệu Dương rất đặc biệt, không giống người bình thường.
Bây giờ cô hoàn toàn tin tưởng người đàn ông trước mặt sẽ đem lại hạnh phúc cho cô, có ba mươi triệu này thì dì Mai và người nhà họ Tô cũng chẳng còn cớ gì để chia tách hai người họ nữa.
Không nằm ngoài dự đoán, khi nhìn thấy Triệu Dương đưa đủ số tiền ba mươi triệu thậm chí còn trước thời hạn một tháng, dì Mai sững sờ tại chỗ.
“Cậu đi ăn cắp đâu về? Mặc dù chúng tôi thiếu tiền nhưng không nhận số tiền dơ bẩn đâu”, giọng điệu dì Mai hết sức khó nghe, có vẻ như bà ta không thể tin nổi một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi lại có thể kiếm được ba mươi triệu trong vòng chưa tới một tháng.
“Dì yên tâm, số tiền này hoàn toàn là công sức mồ hôi của cháu, dì không cần phải lo về nguồn gốc của nó, cháu mong dì hãy giữ đúng lời hứa cho cháu và Tô Linh đến với nhau”.
Tô Linh nói thêm vào: “Giờ vấn đề khó khăn của công ty đã được chồng tôi giải quyết, hi vọng sau này dì sẽ tôn trọng anh ấy và tôn trọng quyết định của tôi”.
Dì Mai cứng họng không nói nên lời, liếc xéo hai người rồi rời đi, mặc dù không muốn nhưng bà ta cũng đành chấp nhận đứa con rể này đồng thời cũng từ bỏ việc gây khó dễ cho Triệu Dương.
Sau đó vì thấy hết hi vọng với Tô Linh nên Từ Hoa Dương cũng từ bỏ việc theo đuổi, hắn rời khỏi Thiên Châu chuyển công tác đến chi nhánh tập đoàn tài chính TM ở thành phố Thiên Hải.
Giúp tập đoàn Tô Thị thoát khỏi cảnh khốn cùng xong, Triệu Dương cũng nghỉ việc ở tập đoàn Hoa Khoa và tự thành lập công ty an ninh của riêng mình bằng số tiền mười triệu tệ còn lại.
Với năng lực và đầu óc nhạy bén của mình, chỉ sau hai năm anh đã phát triển công ty an ninh nhỏ bé thành một tập đoàn an ninh lớn mạnh nhất Hoa Hạ với hệ thống các công ty an ninh trên khắp cả nước, đội ngũ bảo vệ và vệ sĩ có thực lực. Ngoài ra anh còn mở các lớp huấn luyện võ thuật cao cấp và tận tình chỉ bảo họ.
Ông chủ của một tập đoàn an ninh cộng thêm thân phận hiển hách trong quân đội đã khiến nhiều người khiếp sợ Triệu Dương, những người căm hận anh như người nhà họ Hạ và nhà họ Ngụy v.v... cũng không dám trả thù, họ còn cảm thấy may mắn vì lúc trước chưa chọc vào tổ ong này. Ngay cả dì Mai nói chuyện với anh cũng không còn kiêu ngạo xa cách như trước.
Đi đôi với việc phát triển tập đoàn, số tiền anh kiếm được cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí còn nhiều hơn Tô Linh. Sinh nhật năm nay của Tô Linh, anh đã mua lại căn biệt thự ở Đế Uyển để tặng cho cô.
Người nhà họ Triệu cũng chuyển đến ở căn biệt thự, ban đầu anh cả và chị dâu đều không đồng ý vì nơi này quá sang trọng đắt đỏ, nhưng Tô Linh thuyết phục mãi và căn nhà ở Giang Bắc cũng sắp bị di dời nên họ đành nghe theo.
Lần này trở về còn có một thành viên mới nhỏ tuổi tên là Triệu Bảo Bảo – con trai của Tô Linh và Triệu Dương, cậu bé mới một tuổi nhưng rất tinh nghịch đáng yêu. Đối với Tô Linh mà nói bây giờ người nhà họ Triệu đã là một phần không thể tách rời trong cuộc sống và Triệu Dương trở thành một hình bóng khắc sâu trong trái tim cô.
Căn biệt thự số năm luôn ngập tràn tiếng cười đùa vui vẻ, đây chính là cuộc sống mà cô và Triệu Dương luôn mong muốn.
Hết!