"Không được, việc này anh nhất định phải nghĩ cách giúp tôi! Cho dù tôi không đấu lại được đội trưởng Tôn thì dựa vào thể diện của đội trưởng Uông, để khiến tổ trưởng Hàn anh mất đi chén cơm cũng không khó đâu!"
Tổ trưởng Hàn vội vàng cười làm lành: "Anh Triệu, anh đừng nói giỡn nữa. Tôi đâu có nói là không giúp anh, cách thì từ từ nghĩ là được mà!"
Suy nghĩ kỹ một hồi, tổ trưởng Hàn bỗng nhiên tỏ vẻ thần bí nói: "Có rồi, tôi đã nghĩ được ra một cách!"
Triệu Dương chưa thấy thỏ thì chưa thả chim ưng, kiên nhẫn chờ đợi câu sau của hắn.
Tổ trưởng Hàn phục hoàn toàn, cũng không dám thừa nước đục thả câu nữa: "Là thế này, việc này cũng không nhất định phải tìm trưởng phòng Khương, trưởng phòng Uông mới là lãnh đạo quản lý mà!"
Triệu Dương không tiếp lời, trưởng phòng Khương kia hẳn là chị dâu họ của Tôn mập, về phần trưởng phòng Uông lại là sao nữa?
Tổ trưởng Hàn thấp giọng nói: "Là thế này, trưởng phòng Khương là phó phòng nhân sự, gần đây trong công ty đều đang âm thầm đồn thổi, nói trưởng phòng Khương muốn lên trưởng, còn trưởng phòng Uông thì được phân công nhiệm vụ khác!"
Nói đến mức này thì Triệu Dương cũng hiểu rõ. Thì ra lại là quy tắc ngầm nơi làm việc.
Trưởng phòng Khương muốn thăng cấp, thế nên đương nhiên trưởng phòng Uông đang đương chức sẽ thành cái đinh trong mắt.
Nghe ý của tổ trưởng Hàn thì hai người này đã ngầm đấu đá một khoảng thời gian.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn. Việc này anh không nhờ được trưởng phòng Khương thì tìm trưởng phòng Uông là được rồi.
Tổ trưởng Hàn thấy Triệu Dương đã hiểu rõ thì xoa tay: "Anh Triệu, tấm hình kia...”
Triệu Dương lập tức từ chối: "Không được, phòng quản lý lớn như vậy, tôi làm sao biết được ai là trưởng phòng Uông? Với cả, tôi trực tiếp tìm đến như vậy, trưởng phòng Uông có thể tiếp tôi không? Việc này mà báo cáo vượt cấp thì không hợp quy củ, anh vẫn phải nghĩ cách giúp tôi!"
Tổ trưởng Hàn thật muốn chửi thề, nhưng lời đến khóe miệng thì ghìm lại được. Hắn đã tạo nghiệt gì mà lại đi đắc tội với tổ tông sống này như thế?
Suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra được một cách: "Có rồi, cái cô Tiểu Khổng vừa rồi chính là thư ký của trưởng phòng Uông. Có cô ấy dẫn đường thì nhất định trưởng phòng Uông sẽ gặp anh!"
Triệu Dương vốn định để hắn hỗ trợ tạo một cơ hội, cuối cùng trông thấy vẻ mặt u ám của đối phương nên đành thôi.
Con thỏ lúc hoảng loạn cũng biết cắn người, ép hắn quá cũng không tốt lắm.
Lúc hắn gọi điện cho Tiểu Khổng, Triệu Dương mới xóa bỏ tấm hình kia.
Nhưng anh lại hơi phiền não, làm sao để tạo dựng mối quan hệ với con gái nhà người ta đây?
Tự dưng tìm đến cửa, chưa kể con gái nhà người ta có tin mình hay không, cho dù cô ta chịu giúp thì trưởng phòng Uông dựa vào cái gì mà tin tưởng anh?
Xem ra việc này không vội được, mọi thứ cần phải tính kế lâu dài!
...
Triệu Dương nhanh chóng trở về khu biệt thự.
Mấy người Từ Tam thấy anh liền hỏi: "Ha ha, anh Dương, chuyện lúc nãy xử đẹp chứ?"
Tiểu Ngũ vội vàng thanh minh: "Anh Dương, chuyện này không liên quan đến em".
Triệu Dương tức giận mắng: "Tôi biết ngay cái chủ ý ngu ngốc ban nãy nhất định là do cậu nghĩ ra!"
Từ Tam không để bụng: "Anh Dương, này là nhẹ rồi. Em đã bảo Tiểu Ngũ để mắt tới hắn, sau này sẽ thường xuyên trị hắn”.
"Loại người này không cần phải tốn sức quá nhiều, cho hắn một bài học là được rồi. Bây giờ có một vấn đề khó giải quyết khác đây", Triệu Dương kể lại chuyện ở văn phòng công ty quản lý tòa nhà cho hai người họ.
Từ Tam nghe xong thì tức giận mắng: "Tôn mập đúng là đồ khốn nạn, đày anh em chúng ta đến nhà kho thì đã đành, bây giờ lại ngấm ngầm tính kế sau lưng chúng ta! Mẹ kiếp, anh Dương, chúng ta nhất định phải chơi chết hắn, không thể đợi thêm được nữa!"
Triệu Dương cảm động lây, nếu như không thể trở thành nhân viên chính thức thì anh sẽ không thể thăng chức. Nếu như không thể thăng chức thì sẽ không thể thông báo tuyển thêm người.
Vả lại, sau khi được thăng lên chức phó đội trưởng, còn có thể được bảy nghìn năm trăm tệ tiền lương một tháng. Số tiền đó mặc dù chỉ như hạt cát trong sa mạc đối với tình trạng hiện giờ của anh, nhưng cũng không thể trố mắt nhìn nó chạy mất được.
Quan trọng nhất là nếu như không thể thành nhân viên chính thức thì đi đến đâu cũng sẽ bị Tôn mập khống chế, đây mới là điều phiền toái nhất!
Triệu Dương lại phân tích tin tức mà tổ trưởng Hàn nghe ngóng được lần nữa.
Hai người kia cũng lo lắng theo.
Thấy hai người bọn họ không có chủ ý gì, Triệu Dương liền phân tích: "Xử lý Tôn mập rất đơn giản, chỉ cần nắm được thóp của anh ta là được! Nhưng mà thân phận của tôi bây giờ rất khó xử, danh không chính, ngôn không thuận. Chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp trước đã, làm sao dựa được vào trưởng phòng Uông, chỉ có giải quyết nhanh chóng chuyện chức vụ của tôi thì sau mới bàn tiếp được!"
Từ Tam khẽ cười nói: "Vậy thì đơn giản. Chúng ta đứng chờ trên con đường mà trưởng phòng Uông tan làm là được rồi, sớm muộn cũng sẽ gặp".
Triệu Dương bác bỏ: "Không được, quá liều lĩnh, quá lỗ mãng! Tự dưng tìm tới như thế thì người ta dựa vào cái gì mà tin mình? Hơn nữa vẫn chưa đủ lợi thế, người ta dựa vào cái gì để đâm đầu vào vũng nước đục này chứ?"
Từ Tam hỏi thử: "Anh Dương, vậy ý anh thế nào?"
"Trước tiên tìm người có thể thăm dò thái độ của trưởng phòng Uông trước, sau đó lựa thời điểm thích hợp dẫn chúng ta tới thì việc này mới có thể hoàn thành được. Người này rất quan trọng, nhất định phải là tâm phúc của trưởng phòng Uông”.
"Anh Dương, nếu anh có ý kiến gì thì cứ nói. Bọn em nghe theo anh!"
Triệu Dương nói ra ý nghĩ của mình.
Từ Tam lập tức vỗ đùi: "Haiz, chỉ là bắt chuyện với một cô gái mà thôi, cái này đơn giản! Theo đuổi con gái là sở trường của em. Việc này cứ để em, cam đoan trong vòng ba ngày là xong!"
Triệu Dương thở phào một hơi, nếu như Từ Tam có thể giải quyết cô gái kia thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Anh nói số điện thoại của cô gái kia cho Tiểu Ngũ. Không đến nửa giờ, Tiểu Ngũ đã lấy được toàn bộ tư liệu của cô gái đó.
Sinh nhật, năng khiếu, sở thích, còn cả cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, thậm chí còn hack được tài khoản QQ của cô ta để vào xem album ảnh, tìm được rất nhiều bức ảnh đời thường.
Triệu Dương líu cả lưỡi, sức mạnh của khoa học kỹ thuật quả thực quá lớn, có Tiểu Ngũ trong tay, cho dù theo đuổi cô gái kiểu nào cũng bớt công sức!
Anh còn đang cảm thán thì Từ Tam đã đánh trống lui quân: "Anh Dương, không được rồi, việc này em không giải quyết được!"
Triệu Dương nghi hoặc, hỏi: "Sao vậy? Cậu quen cô ta à?"
"Không quen!"
"Vậy sao không giải quyết được? Chẳng phải vừa nói không có vấn đề gì à?"
Từ Tam vò đầu: "Anh Dương, mấy chiêu em theo đuổi gái không dùng với cô ta được".
Triệu Dương càng nghe càng thấy khó hiểu: "Sao lại không dùng được?"
Từ Tam chỉ chỉ vào màn hình: "Người ta là gái đẹp đấy!"
Triệu Dương quay lại nhìn, trên màn hình hiện một bức ảnh tự sướng của cô gái.
Lúc chiều ở văn phòng làm việc chỉ liếc qua một chút nên anh cũng không để ý.
Bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện, cô gái này đúng là rất xinh đẹp.
Lông mày thanh tú, đôi mắt to đẹp. Mũi cao nhỏ nhắn, gương mặt trái xoan, bộ dạng trong sáng làm cho người ta phải yêu thương, gần như phù hợp với tất cả yêu cầu thẩm mỹ của người hiện đại, thậm chí còn xinh đẹp hơn so với mấy người nổi tiếng trên mạng nhiều.
Triệu Dương lại càng thêm khó hiểu: "Người đẹp thì sao? Chẳng lẽ cậu không thích gái đẹp?"
Từ Tam cười ngây ngô: "Ai mà không thích gái đẹp chứ? Nhưng anh Dương nhìn những tấm hình này đi, tất cả đều không dùng photoshop. Vóc người này, gương mặt này ít nhất cũng là hoa khôi giảng đường ấy!"
Triệu Dương vỗ bờ vai cậu ta: "Thế thì càng tốt, một công đôi việc. Cậu có thể vừa hoàn thành nhiệm vụ, vừa thuận tiện giải quyết được một vấn đề cá nhân!"
Từ Tam bày ra vẻ mặt như ăn phải mướp đắng, thành thực mà nói: "Anh Dương, không giấu gì anh, em cứ nhìn thấy gái đẹp là chân mềm nhũn ra, tim run lên, chứ đừng nói đến việc theo đuổi người ta!"
Triệu Dương cạn lời, chết tiệt, cậu bị căn bệnh quái quỷ gì thế?