Ánh mắt Mã Cương liếc xuống, nhìn hai bắp đùi trắng nõn, dáng chân đều đặn, nhỏ nhắn đạt chuẩn.
Cũng không phải hắn chưa từng thấy phụ nữ, nhưng mỗi lần thấy Vương Như Nguyệt là cảm xúc rạo rực lại không thể kiềm chế nổi, con ngươi muốn dán chặt lên cơ thể cô nên đương nhiên hắn không phát hiện hôm nay cô hơi bất thường.
“Như Nguyệt à, chị yên tâm, tôi không giống với những thằng đàn ông kia!”
Nói xong, Mã Cương đã nắm lấy tay cô.
“Mã Cương, cậu đừng như vậy”, Vương Như Nguyệt muốn phản kháng nhưng sợ đánh rắn động cỏ nên lực phản kháng cũng yếu hơn một chút.
Mã Cương nếm được vị ngọt, một luồng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Đột nhiên hắn xoay người, hé miệng tiến lại gần: “Như Nguyệt, thật ra chắc chị có thể nhìn ra, tôi thật lòng thích chị! Thật đó, chỉ cần chị đồng ý ở bên tôi thì chuyện của chị chính là chuyện của tôi!”
…
Bên phía Triệu Dương bước lên phía trước, vừa lấy bao thuốc lá ra, vừa chào hỏi: “Anh em, có bật lửa không? Mượn châm lửa”.
Gã đàn ông vạm vỡ mất kiên nhẫn quát: “Cút!”
Lời lẽ thô tục còn lại vẫn chưa kịp nói ra, chỉ cảm thấy trước mắt lờ mờ, hắn đã bị Triệu Dương nhanh chóng tấn công một đòn.
Hắn muốn nhắc nhở cũng đã không kịp, bụng dưới bị đánh một phát thật đau, nuốt lại toàn bộ lời nói phía sau của hắn vào miệng.
Một cú đánh bằng tay của Triệu Dương dứt khoát lưu loát, đánh hắn ngã phịch xuống đất.
Anh vừa vứt người ra phía sau, vừa kéo cửa sau của xe ra.
Khi Mã Cương cảm nhận được sự khác thường thì căn bản không kịp xuống xe, cửa xe đã bị khóa kín.
Triệu Dương giơ tay kéo cổ áo của hắn, túm người ra phía sau, tay còn lại ấn lên cổ hắn.
Triệu Dương hỏi một cách giễu cợt: “Anh Mã, nhìn thấy tôi sao lại muốn chạy vậy?”
Mã Cương cười nhếch mép: “Ôi, tôi còn tưởng là ai, thì ra là cậu Triệu à! Sao cậu cũng ở đây? Tôi đang trò chuyện với chị Như Nguyệt về cậu đấy, khen cậu có bản lĩnh, nên cân nhắc kỹ một chút, thì đúng lúc cậu đến”.
“Vậy à? Thế tôi còn phải cảm ơn anh Mã đã nói giúp tôi rồi?”
Triệu Dương bái phục khả năng ứng biến của tên này, kiểu tình huống này mà nói dối cũng không đỏ mặt.
“Khách sáo gì chứ, anh em trong nhà, không cần nói những câu đó! Cậu đến tìm chị Như Nguyệt à? Vậy tôi không làm phiền hai người, tôi phải về trước đây, trong nhà còn có khách đang đợi!”
Mã Cương nói xong liền muốn xuống xe, nhưng Triệu Dương không buông tay.
Hắn vỗ tay Triệu Dương: “Cậu Triệu, cậu đừng đùa nữa”.
“Anh Mã, anh thấy tôi giống đang đùa với anh lắm à?”
Triệu Dương giữ chặt tay và siết chặt cổ áo, khiến hô hấp của Mã Cương cũng trở nên khó khăn.
Hắn thấy sự việc không thể cứu vãn nên liếc mắt nhìn Vương Như Nguyệt: “Chị Như Nguyệt, chị có ý gì?”
Nếu Mã Cương đã dám đến đây thì cũng không phải không có phòng bị.
Trong người hắn có giấu một con dao găm, chỉ cần bàn tay nhấc cao lên nửa tấc thì có thể rút dao ra.
Hắn không đủ tự tin để đối phó với Triệu Dương nhưng muốn tiếp cận khống chế Vương Như Nguyệt trong gang tấc thì không còn gì dễ dàng hơn.
Nhưng chưa đợi hắn ra tay hành động, trên cổ đã truyền đến cơn đau buốt.
Kèm theo một tiếng hét thảm thiết, có thứ nóng hổi nhỏ xuống, là máu đỏ tươi.
Hắn liếc mắt nhìn, chỉ thấy trong tay Triệu Dương đang cầm một nhánh cây gãy, một đầu còn có lá xanh đung đưa, một đầu khác đã đâm vào bắp thịt của hắn.
Triệu Dương ghé sát và nói: “Anh còn dám cử động lung tung nữa thì đừng trách tôi ra tay không có chừng mực, đừng thấy chỉ là nhánh cây, muốn lấy mạng chó của anh cũng vô cùng dễ dàng!”
Mã Cương cười khẩy: “Cậu dám giết tôi ư?”
Triệu Dương nhắc nhở: “Thời gian trước Thiên Châu phát lệnh truy nã, anh đã xem chưa? Vụ án bắt cóc, người bị thương là phó tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị, không sợ nói với anh là tôi làm đó!”
Mã Cương toát mồ hôi lạnh, những nơi như quán bar Huy Hoàng là đơn vị phối hợp điều tra trọng điểm của cảnh sát.
Hắn từng nhìn thấy thông báo của hiệp hội điều tra, lúc đó cũng không để ý, bây giờ nhờ Triệu Dương nhắc nhở nên đột nhiên có chút ấn tượng.
Thảo nào lần đầu tiên lúc gặp Triệu Dương đã cảm thấy quen mắt, hóa ra là vậy.
Tên người và hình ảnh đều có thể đối chiếu, nhưng nếu người trên đó thật sự là anh thì tại sao anh có thể yên lành ngồi ở đây?
Còn nữa, lần trước vì chuyện của anh Đao mà Triệu Dương từng bị cảnh sát dẫn đến cục cảnh sát.
Mặc dù nhanh chóng được thả ra, nhưng nếu lệnh truy nã là thật thì sao anh lại bình yên vô sự như vậy chứ?
Quá nhiều chuyện không thể nào giải thích, nhất là trộn lẫn những chuyện thật thật giả giả này lại với nhau, càng khiến Mã Cương đoán không ra.
Lẽ nào anh là người chỉ điểm, nằm vùng của cảnh sát, hoặc là người từng phạm tội nhưng lấy công chuộc tội?
Nếu như đều không phải thì phía sau anh ắt có chỗ dựa lớn vô cùng cứng rắn vững chắc.
Người như vậy, ngay cả anh Đao cũng không dám báo thù thì hắn có thể đối phó ư?
Mã Cương cẩn thận suy nghĩ, có vẻ như phòng tuyến tâm lý mạnh mẽ của hắn đã sụp đổ tan tành trong chớp mắt.
Ngay cả dũng khí rút dao găm ra của hắn cũng bị đánh tan, chỉ đành chật vật cầu xin tha thứ: “Cậu Triệu, có gì từ từ nói, giữa chúng ta không có thù oán gì mà không giải quyết được, cũng không cần thiết phải liều sống chết một phen, cậu nói xem có đúng không?”
“Không sai!”
Triệu Dương vỗ vai hắn, sau đó thu tay lại, cũng không sợ Mã Cương đột ngột gây khó dễ.
Mã Cương cũng sửng sốt, Triệu Dương càng lạt mềm buộc chặt như thế càng khiến hắn như rơi vào hầm băng.
Suy cho cùng, hắn chỉ là một kẻ hèn ham muốn sản nghiệp Huy Hoàng, không phải kẻ xấu tàn nhẫn đến cùng cực.
Nhưng Triệu Dương không giống hắn, khi tàn nhẫn thì sẽ không hề nương tay nghĩ đến tình cảm, chỉ với một nhánh cây lớn bằng ngón cái và ánh mắt cũng không hề chớp đã có thể đâm vào cơ thể người khác.
Có thể kiên trì đến bây giờ, đã vượt xa người bình thường rất nhiều.
Hắn đang muốn rút nhánh cây kia ra, nhưng lại nghe thấy Triệu Dương hờ hững lên tiếng.
“Anh Mã, nếu tôi là anh thì tuyệt đối sẽ không rút nó ra, dựa theo kích cỡ của vết thương thì nhiều nhất là mười phút, anh sẽ mất máu rồi bị sốc!”
Mã Cương suýt chút bị dọa tè ra quần, vội vàng ôm cổ: “Cậu Triệu, tôi sai rồi, tôi không phải người, tôi không nên có ý đồ với chị Như Nguyệt, cậu rộng lượng từ bi không so đo với kẻ hèn hạ như tôi, xin cậu nương tay tha tôi một mạng!”
Vương Như Nguyệt ngồi bên cạnh, vốn dĩ còn hơi lo lắng Mã Cương tức nước vỡ bờ.
Kết quả nhìn thấy Triệu Dương giải quyết Mã Cương trong chớp mắt, lúc này mới phát hiện sự lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa.
Cùng với sự khâm phục, cô cũng càng thêm kinh hãi về thủ đoạn và bản lĩnh của Triệu Dương.
Người như vậy, thật sự chỉ là một lính giải ngũ bình thường sao?
Rốt cuộc là quân đội gì mà có thể khiến người ta luyện được thủ đoạn tra tấn và kỹ xảo thăm hỏi thuần thục như thế?
Đợi đến lúc Mã Cương chật vật xuống xe, Vương Như Nguyệt mới lơ đãng: “Em có tin điều cậu ta nói không?”
Triệu Dương đổi chỗ với cô: “Chị cũng thấy bộ dạng của anh ta rồi đấy, chuyện này anh ta không dám bịa đặt đâu!”
Theo lời Mã Cương nói, tối qua quả thật đám người giả vờ bị thương kia là hắn tìm đến, mục đích chỉ là để tăng thêm tiền cược đàm phán với Vương Như Nguyệt.
Mã Cương tạo điều kiện cho bọn chúng, việc còn lại bọn chúng tự lo liệu, số tiền sau khi lừa được sẽ chia bảy ba.
Với tình hình tối qua, số tiền bồi thường chắc chắn không dưới hai trăm nghìn tệ, nếu không nhờ có Triệu Dương và Thư Tình thì e rằng số tiền mấy trăm nghìn tệ đã tới tay bọn chúng.
Bây giờ chuyện tốt đã bị phá hỏng, những người kia nhất thời sẽ không tìm được Triệu Dương để xả giận, lý do bắt cóc Thư Tình không còn gì đầy đủ hơn!
Vương Như Nguyệt cũng đồng ý với phân tích của Triệu Dương: “Tiếp theo phải làm sao?”
“Tiếp theo chị đừng lo, em đưa chị về, chuyện còn lại giao cho em!”