Ánh mắt hai người chạm vào nhau, dường như ngay cả không khí cũng ngưng tụ lại.
A Quân không dám ra tay trước, không phải là ông ta sợ. Thực ra mấy lần giao đấu trước không có lợi chút nào.
Nhưng lần này ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, không chỉ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, mà ngay cả mấy người đưa tới cùng cũng đều là những người được lựa chọn cẩn thận từ bộ phận an ninh của công ty.
Là một sát thủ, ông ta còn mời cả viện trợ từ bên ngoài đến.
Một gã đàn ông từ phía sau tiến lên: “A Quân, ông không cần ra tay, thằng nhãi này cứ giao cho tôi!”
A Quân gật đầu: “Đừng bất cẩn!”
Người này là viện trợ được mời đến từ bên ngoài, là một cao thủ nổi tiếng ở Thiên Châu, biệt danh là Đại Binh, từng đoạt giải trong đại hội võ lâm và võ công chưa từng thụt lùi.
Mọi người đều biết rằng dù là về tốc độ hay thể lực đều không yếu hơn Triệu Dương lúc đỉnh cao, chỉ là kinh nghiệm thực chiến lại yếu hơn vài phần.
Nhưng sức lực và khả năng bộc phát của Triệu Dương đều rất mạnh, trong trận đánh ngay cả ông ta cũng không nắm chắc phần thắng chiếm được ưu thế, tỉ lệ thắng nhiều nhất chỉ có ba phần.
Có Đại Binh ra tay, cho dù không chịu được bao lâu, nhưng nhất định cũng sẽ khiến Triệu Dương mệt mỏi.
Một khi nắm bắt được cơ hội, cả nhóm cùng xông lên thì người làm bằng sắt cũng phải ngã gục.
Còn cái gì mà đạo nghĩa giang hồ? Một chọi một?
Chết tiệt!
Mục đích hôm nay đến đây chính là đánh cho Triệu Dương hết hi vọng, dù là cậy đông hiếp yếu thì cũng phải dạy Triệu Dương một bài học.
Nếu không chẳng nhẽ cứ nhìn cậu ta bắt cóc cô chủ đi như vậy sao?
Đừng nói là dì Mai, cho dù là ai thì cũng không thể nuốt trôi cục tức này!
Đương nhiên mời được một vị cao thủ như vậy đến đây thì không thể chỉ dựa vào mối quan hệ.
Mà hai bên đã trao đổi, phong bì một trăm nghìn nhân dân tệ đã được đóng gói cẩn thận rồi bỏ vào túi đối phương từ trước.
Còn về việc ra tay nặng nhẹ thì để người đó ước lượng theo trọng lượng của phong bì.
Số tiền này dì Mai vừa bàn giao tối qua, xem ra Triệu Dương đã khiến bà ta vô cùng tức giận!
Đại Binh vặn cổ, đồng thời thả lỏng cơ thể, tiếng xương khớp vang lên răng rắc.
Trước khi đến đây đã từng nghe A Quân nói rằng tên trước mắt vừa mới xuất ngũ, thể chất rất tốt, võ thuật cũng không hề đơn giản.
Nhưng hắn không hề để tâm đến điều đó, hắn đã quá thân thuộc với tác phong của bộ đội.
Nếu đấu dao găm, lưỡi lê, thi tháo lắp súng và bắn ở cự ly năm mươi mét thì hắn tự hỏi ai có thể là đối thủ của mình đây.
Tay không vũ khí?
Hắn nắm chắc tám phần tên này không thể phát huy sức mạnh được!
Hắn hoàn toàn không cho Triệu Dương cơ hội nói chuyện, liền nhấc chân lên đá bay một cước.
Vị trí của cước đá này không quá xảo trá nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Triệu Dương né tránh nhưng vẫn bị cọ xát vào góc áo.
Không đợi Triệu Dương có hành động gì, chân thứ hai lại tấn công tới!
Một cước đá nghiêng, tốc độ nhanh hơn trước.
Triệu Dương nâng cánh tay lên chống đỡ, một tiếng huỵch lớn vang lên, cả người lùi về sau ba bước.
“Chỉ được thế thôi à!”
Gã đàn ông cười chế giễu, sau đó nắm đấm của hắn ập đến như sao băng.
Triệu Dương theo bản năng giơ hai tay lên, ngay sau đó là một loạt âm thanh chân tay va chạm.
Cú đấm chắc nịch, đánh rất thâm độc, chiêu thức khó chơi.
Triệu Dương liên tục lùi lại phía sau, chẳng trách A Quân để hắn ra tay trước, quả thực là kẻ khó chơi.
Nếu vừa xuất ngũ, thể trạng đang ở đỉnh cao thì anh không hề sợ tên này.
Nhưng gần đây anh đã lơ là việc tập luyện, thể lực kém hẳn so với một tháng trước đây, dù là thể năng, thể lực hay là lực bộc phát thì đều có sự thụt lùi.
Cho đến nay, lợi thế duy nhất của Triệu Dương là kỹ năng và ý thức.
Nhưng ý thức thì cần phải nắm bắt thời cơ, vội vàng không hề có lợi.
Nếu là một đấu một thì có lẽ Triệu Dương sẽ thử thêm chút nữa.
Nhưng đám người A Quân vẫn đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, anh không thể biết bọn họ đang tính toán điều gì.
Chỉ cần anh có một chút sơ hở thì đám người này sẽ cùng nhau tấn công.
Một khi rơi vào thế bị động thì chỉ có thể mặc cho người ta làm thịt!
A Quân đứng cách đó không xa, đúng như trong dự đoán của Triệu Dương, ông ta quả thực là đang tính toán như vậy.
Biện pháp là do một vị luật sư của nhà họ Tô nghĩ ra, thừa dịp mở vali rồi nhét vài thứ vào trong đó.
Thủ đoạn mặc dù không quá cao minh nhưng lại vô cùng hiệu quả với một người như Triệu Dương.
Chỉ cần có nhân chứng vật chứng đầy đủ thì cho dù anh có hàng trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được, đến lúc đó sẽ có cách ép anh phải nghe theo!
Sau một hồi đấu đá, Đại Binh dần chiếm ưu thế.
“Chỉ dựa vào một thằng nhãi như cậu thì có bản lĩnh gì xứng với cô Tô chứ? Tôi nói cho cậu biết, trong cuộc thi đấu tay không hạng cân tám mươi kilogram, tôi đã đánh tàn phế ba tên tự xưng là lính giải ngũ như cậu!”
Triệu Dương không động đậy, mặc dù ở thế yếu, nhưng anh lại không hề nao núng.
Một đấm một đá, đều đặn ổn định.
Mỗi cú đều rất chuẩn xác, chặn đường tấn công của đối phương!
Đại Binh phát cáu, cuối cùng không chịu đựng được nữa.
Một bước xông lên, đấm thẳng vào mặt Triệu Dương.
Chân phải lùi ra sau, chân trái tiến lên trước.
Đồng thời khi ngả vai xuống, cú đánh cùi chỏ cũng thuận thế tiến lên.
Các chiêu thức thường được sử dụng trong các trận đấu tay không rất thâm độc, vô cùng hung ác, chịu một chiêu thôi cũng đủ chết rồi!
Triệu Dương hơi híp mắt lại, gió mạnh từ bên tai thổi đập vào mặt.
Anh không nghi ngờ gì về uy lực của đòn đánh này, không hổ danh là tuyển thủ đấu tay không chuyên nghiệp trên hạng cân tám mươi kilogram, quả thực là không hề tầm thường!
Động tác vững vàng như Thái Sơn dường như có sơ hở.
Giữa hai chân lỏng lẻo, giống như bị đinh đóng chặt, chỉ cần một chiêu liền bị người ta đá bay lên không trung!
Từ Tam vội vã chạy đến, lẽ ra cậu ta nên chạy đến đây từ lâu rồi.
Lúc nãy ở ngoài cửa, bị bảo vệ ngăn lại, nói là cậu ta đã bị đuổi việc nên không có tư cách vào biệt thự.
Sau một hồi dây dưa, lúc này mới xông vào được.
Kết quả không ngờ từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Anh Dương!”
Hai mắt cậu ta đỏ bừng, chạy như điên vào trong.
Lúc này A Quân ra hiệu cho hai người phía sau đi lên cản lại.
Đồng thời, ông ta cũng tiến lên xoa nắn tay, chuẩn bị sẵn sàng đánh đến cùng!
Triệu Dương không dám phân tâm, lúc lưng chạm đất, theo bản năng dùng hai tay bảo vệ vị trí yếu ớt.
Một lúc sau, cùi chỏ của Đại Binh đập thẳng vào mặt!
Vào thời khắc này, đây hoàn toàn là một cuộc đọ sức bùng nổ, bất kỳ kỹ thuật nào cũng không giải quyết được vấn đề.
Tiếng va chạm nặng nề như gõ ở bên tai.
Sức mạnh không hề giảm bớt!
Triệu Dương chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, lưng bị đập vào đá đến đau nhức.
Từ khi trở lại Thiên Châu, đây là lần đầu anh gặp một đối thủ ngang tài ngang sức, e rằng tên này ở Thiên Châu cũng không phải là kẻ vô danh.
“Quỳ xuống cho ông!”
Gã đàn ông gào to, sau một cú đánh, khí thế hùng mạnh lại bộc phát như đứng trên đỉnh cao.
Thấy chính diện không thể đánh được, liền dứt khoát đánh mạnh hơn!
Hai cú đấm trái phải đồng thời tích lực, đan chéo móc hai bên tai, chiêu thức liên hoàn, bộc phát dường như trong chớp mắt!
Ánh mắt u ám của Triệu Dương xuất hiện một chút gợn sóng.
Nếu trước đó nói chỉ là thi đọ quyền cước, thì lúc này đã coi như là đổi vị rồi!
Vị trí huyệt Thái Dương vô cùng yếu ớt, trong thời xưa thì đó chính là huyệt chết.
Tuy nói với thể chất cùng năng lực kháng cự của người hiện đại, một chiêu đã chết thì thật khoa trương, nhưng với chiêu khó chống đỡ này thì có lẽ cũng phải nằm viện vài tháng.
Chắc chắn não sẽ bị chấn động, còn về những di chứng khác thì phải xem vận may.
Nếu như là người bình thường, không may mắn thì sẽ trở thành người thực vật suốt đời còn lại.