Từ Tam ngồi ở ghế lái phụ, thở dài: "Anh Dương, anh nghĩ chuyện này là thật hay giả? Mẹ nó, dâng cô vợ xinh đẹp trắng trẻo kia cho người ta sao? Dù sao vẫn hời to cho tên đầu heo Tôn mập kia, chậc chậc, thật sự không tiếc sao?"
Triệu Dương hạ nửa cửa kính xe xuống một nửa, rít một hơi thuốc, nói: "Không có gì đáng ngạc nhiên cả, cái này gọi là có phúc mà không biết hưởng".
Từ Tam than thở: "Sao em lại không có được chuyện tốt như vậy chứ?"
Tiểu Ngũ đang nghịch máy tính ở hàng sau, lên tiếng: "Anh Tam, em nghĩ anh nên bỏ cái suy nghĩ ấy đi thì hơn, chuyện như vậy mà tốt chỗ nào chứ?"
Từ Tam chế giễu: "Thằng nhóc con như cậu thì biết gì, cậu còn không biết mùi vị của phụ nữ là thế nào nữa mà!"
Tiểu Ngũ mặt đỏ: "Ai nói em không biết?"
Từ Tam cười nói: "Ồ, thật à? Nói tôi nghe xem mùi vị đó như thế nào?"
Tiểu Ngũ không nói lại Từ Tam nên dứt khoát quay đầu qua phía khác, nhưng trong ánh mắt hơi phức tạp.
Triệu Dương ngắt lời Từ Tam: "Đừng dạy hư Tiểu Ngũ, lát nữa giải quyết xong xuôi Tôn mập, cậu tới nói chuyện với Tôn Vệ Đông, tôi và Tiểu Ngũ tuyệt đối sẽ không tranh với cậu".
Từ Tam suy nghĩ một chút, vội vàng lắc đầu: "Quên đi, em vẫn không nên dính vào rắc rối này".
Triệu Dương vỗ vai Từ Tam, nói: "Cậu cũng thông minh đấy, nhớ kỹ, trên đời này không cái gì là miễn phí cả, và nhất định cũng đừng đắc tội với phụ nữ!"
Từ Tam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hỏi: "Anh Dương, anh nói xem sao Tôn Vệ Đông lại trâu bò như vậy chứ, lẽ nào Khương Anh trở mặt với anh ta thật thì có thể xử lý anh ta được ư? Em nghe nói trong đội bảo vệ thuộc công ty quản lý tòa nhà có rất nhiều người là người của anh ta".
"Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy người phụ nữ tên Khương Anh này không hề đơn giản, cứ chờ đến lúc đó xem sao".
Đang nói chuyện, Từ Tam tinh mắt phát hiện ra một chiếc xe quen thuộc.
Cậu ta vội vàng nhắc nhở: "Anh Dương, đến xe của Tôn mập tới!"
Triệu Dương vứt đầu lọc thuốc lá đi, vặn khóa cửa.
Một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì.
Từ Tam sốt ruột nói: "Anh Dương, anh làm gì vậy? Nhanh lên, tên hắn sắp đi xa rồi!"
Triệu Dương chửi bới: "Còn hỏi nữa, cậu thuê được cái xe chết tiệt gì vậy?"
Anh đã thử thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Từ Tam cũng ngẩn ra: "Em thuê xe như lời anh nói, xe có bảo hiểm, sửa chữa cũng rẻ!"
Triệu Dương cười gượng gạo: "Cậu đúng là khéo chọn, với tình trạng của chiếc xe này, chưa nói đến sửa chữa, cho dù có đâm vào đâu mà bị hỏng thì người ta cũng không đau lòng".
Từ Tam ăn năn nói: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Triệu Dương không lên tiếng, còn có thể làm gì đây?
Ra khỏi xe, mở mui xe xem động cơ.
Khi trở lại xe, Từ Tam lo lắng hỏi: "Thế nào, được không anh?"
Triệu Dương thử vặn công tắc điện, sau một trận rung lắc kinh hoàng, chiếc xe cuối cùng cũng khởi động thành công và lao nhanh trên đường.
Từ Tam nói bằng giọng nịnh nọt: "Anh Dương, anh đỉnh thật, còn biết sửa xe nữa".
Triệu Dương mặc kệ cậu ta, vừa đạp ga vừa hỏi: "Tiểu Ngũ, xem Tôn mập ở đâu? Sau đó tìm đường tắt đuổi kịp hắn!"
Hai mươi phút sau, chiếc BMW của Tôn mập cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trong tầm mắt.
Kỹ năng lái xe và kỹ năng theo dõi của Triệu Dương đều được rèn luyện qua mỗi lần làm nhiệm vụ, vậy nên việc đuổi kịp Tôn mập là vô cùng đơn giản.
Dù trên cả chặng đường anh bám rất sát chiếc xe kia nhưng vẫn không để chiếc xe phía trước phát hiện ra điều kỳ lạ.
Theo kế hoạch ban đầu, bọn họ sẽ gây chút rắc rối cho Tôn mập giữa đường, tốt nhất là hôm nay khiến anh ta không thể đi tiếp nữa.
Bằng cách này, bên phía Tôn Vệ Đông sức một người chẳng làm nên việc gì, Khương Anh sẽ tránh được kiếp nạn này.
Nhưng ra tay như thế nào mới là một bài toán khó.
Khương Anh thông báo quá muộn, cho dù có cách thì cũng không thể thực hiện kịp, vì vậy anh ấy chỉ có thể dùng sức mạnh.
Dùng sức mạnh thì đơn giản rồi, Triệu Dương thậm chí không cần làm gì cả, một mình Từ Tam cũng đã tức sôi ruột.
Chưa cần anh ngăn cản thì Từ Tam đã gây sự với Tôn mập từ lâu rồi.
Nhưng chặng đường phía trước người đông xe nhiều, anh nhất thời không tìm được một cơ hội thích hợp để ra tay.
Từ Tam nhắc nhở: "Anh Dương, nếu chúng ta còn không ra tay thì hắn ta đến nơi rồi".
Triệu Dương gật đầu nói: "Chờ đã".
Trong khi họ đang nói chuyện, Tôn mập đột ngột lái xe ra khỏi đường chính.
Từ Tam nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì vậy? Có phải hắn không đi nữa hay không?"
Triệu Dương hoài nghi: "Không thể nào!"
Không lâu sau, Tôn mập đột nhiên dừng lại.
Triệu Dương cũng tìm được một nơi để dừng xe, nhìn sang bên đường, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bên đường có rất nhiều cửa hàng bán đồ nam.
Từ Tam cười tủm tỉm: "Tên khốn Tôn mập này đúng là miệng cọp gan thỏ!"
...
Chuyện này không có gì đặc sắc, một lúc sau, Tôn mập mới lén lút chui từ trong cửa hàng đồ nam ra như một tên trộm.
Quay lại xe, anh ta lấy chai nước khoáng ra rồi cho viên thuốc tăng cường sinh lực vừa mua vào miệng.
Nếu nói anh ta ngoài mạnh trong yếu thì cũng không đúng lắm, nhưng đây thật sự là cơ hội hiếm có.
Chuyện tốt như vậy đưa đến tận miệng, anh ta nhất định sẽ tận hưởng hết sức có thể, vì lần sau không biết phải đợi bao lâu nữa.
Nghĩ đến đó, Tôn mập bật cười thành tiếng.
Gần đây đúng là vận may của anh ta, đầu tiên là anh ta đã nhổ được cái gai Triệu Dương, sau đó lại có cơ hội được thưởng thức mỹ nhân xinh đẹp kia!
Trước khi khởi động xe, Tôn mập chợt thấy một chiếc ô tô con màu đen phía trước đang lùi lại.
Tôn mập không thèm để ý, định nổ máy, nhưng anh ta thấy chiếc xe kia không có ý dừng lại.
Anh ta cuống quýt bấm còi.
Nhưng vẫn quá muộn, một tiếng "rầm" vang lên từ phía đầu xe, hai xe đâm vào nhau.
Anh ta buồn bực, vừa mới ghé vào ven đường một lát, sao lại gặp phải chuyện này?
Nếu là bình thường anh ta sẽ không tức giận như vậy, nhưng anh họ còn đang chờ, chắc chắn anh họ của anh ta sẽ lòng như lửa đốt, bên này anh ta lại gặp phải chuyện này!
Tâm trạng vui vẻ vừa rồi đều biến mất, Tôn mập hạ cửa kính xe xuống, hét lên: "Mẹ kiếp, mù à, có biết lái xe không?"
Phía đối diện không ai quan tâm.
Tôn mập xuống xe, trước tiên anh ta ngồi xổm lên đầu xe xem xét, chỉ là bị xước bên ngoài, không nghiêm trọng.
Tuy nhiên, mui xe hơi biến dạng nên chắc chắn phải sơn lại.
Lại nhìn lên logo xe, anh ta càng thấy hụt hẫng.
Anh ta chửi bới và tiếp tục la mắng: "Lái xe kiểu gì vậy, không thấy xe đậu phía sau? Bị mù à mà đụng vào xe tao?"
Xe phía trước vẫn không phản hồi.
Tôn mập càng tức giận: "Giả chết à, người đâu, mày câm hay điếc thế? Mau chết đi cho ông! Chết tiệt, mấy con xe nội địa chết bầm này làm xước xe của ông!"
Thấy không có ai trả lời, anh ta đạp vào cửa sau xe, mắng: "Chết tiệt, bán cả cái xe rẻ rác này của mày đi cũng không đền bù nổi xe của ông đâu, mau cút khỏi đây cho ông!"
Trong lúc Tôn mập chửi bới, mấy người Triệu Dương đã tới bên cạnh ghế lái xe.
Chưa kịp đưa tay kéo thì cửa xe bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tôn mập không né kịp, bị cửa xe đụng vào người loảng choảng.
Anh ta chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một cú đấm vào mũi!
Tôn mập không được huấn luyện nhiều, ôm mũi liên tục chửi bới: "Còn dám ra tay với tao, mẹ nó..."
Chưa kịp dứt lời, anh ta lại nhận thêm một cú đấm vào bụng dưới, lực không lớn nhưng lại trúng vào chỗ hiểm, đau đến nỗi anh ta phải gập người lại.
Không cần chào hỏi, Từ Tam lao tới tận tình "chăm sóc" anh ta!