Triệu Dương sắp xếp lại suy nghĩ của mình: "Chồng chị gài bẫy Hoa Bắc?"
Anh càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao, nếu thật sự muốn dâng hiến người đẹp thì thiếu gì ứng cử viên, chứ không cần phải đặt vợ mình vào đó.
Nhưng nhìn thái độ của Vương Như Nguyệt, cô ta không hề ngoan ngoãn đồng ý theo khuôn khổ, chẳng nhẽ còn có uẩn khúc gì khác?
Vương Như Nguyệt không biết là do uống say, hay do tức giận, mà gò má ứng đỏ cả lên, mắng: "Tên khốn đó, lén lút ghi hình lúc tôi lên giường với Hoa Bắc".
Triệu Dương thấy thái độ của cô ta không hề diễn kịch, nên mang máng nghĩ ra một chuyện: "Chị Như Nguyệt, hôm nay chị tính lại một lượt, có sợ là Hàn Phong đang nắm đằng chuôi không?"
Vương Như Nguyệt gật đầu: “Chỗ sổ sách và giấy phê duyệt do tôi đứng tên đều đang ở chỗ anh ta, nên nếu chuyện có bại lộ thì tôi là kẻ đầu tiên gặp họa".
Triệu Dương bừng tỉnh, nghĩ đến lời Vương Như Nguyệt nói lúc trước, trong lòng anh nảy ra một suy đoán, vậy con nợ đánh bạc đó e rằng chính là Hoa Bắc.
Tức là, toàn bộ chi nhánh công ty Thiên Châu, từ cao xuống dưới đều chỉ để lấy tiền đi lau mông cho Hoa Bắc.
Khai man mất vật liệu xây dựng, lập khống tài khoản nội bộ thực chất là lấy tiền để giải quyết công nợ.
Sở dĩ ba kỳ chọn trúng Đế Uyển là vì quan hệ của Vương Như Nguyệt, để Hàn Phong lộ sơ hở là có thể chạy trốn.
Đến nỗi chuyện ăn trộm, hoàn toàn là "ăn cướp còn la làng", nếu điều tra ra sẽ lộ mặt chuột ngay.
Ngõ cụt, toàn ngõ cụt cả.
Lại còn nói không có kẻ gian để bắt, nếu thật sự muốn bắt, thì sẽ đắc tội với Hoa Bắc.
Lần đầu tiên Triệu Dương thấy bất lực thế này, vốn anh còn muốn lập thành tích ở tập đoàn Hoa Bắc, chưa cần nói đến việc được Tô Linh tôn trọng, mà ít nhất anh sẽ không còn là một tên bảo vệ tầm thường nữa.
Nhưng giờ hay rồi, đâm đầu vào ngõ cụt, tiến thoái lưỡng nan.
Nếu ngày kia không đưa ra câu trả lời, anh và Từ Tam sẽ bị đẩy ra làm kẻ thế tội, có khả năng bị công ty vu cho một vài tội danh.
Với bản tính đê tiện của Tôn mập, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội trừng trị đến cùng này, khéo còn ụp tất cả đống phân trâu lên đầu mình!
Đến lúc đó, mất việc chỉ là vấn đề nhỏ, không chừng còn bị xử theo pháp luật, đó mới là oan ức!
Triệu Dương im lặng, căn phòng trở nên an tĩnh một cách kì lạ.
Lần này không cần Vương Như Nguyệt mời rượu, tự anh rót hai ly liên tiếp.
Rượu lạnh như băng chảy vào bụng khiến suy nghĩ của anh dần trở nên rõ ràng, nhìn gì cũng thấy trọn vẹn, nhưng nghĩ kĩ một chút, thì lại thấy nhiều vấn đề chưa thỏa đáng.
Nếu những người này thực sự muốn giúp Hoa Bắc che giấu, thì mục đích để lại sổ sách là gì?
Nếu Hàn Phong dâng vợ lên chỉ để gắn kết mối quan hệ, thì mục đích ghi hình lại là gì?
Triệu Dương nảy ra một suy nghĩ táo bạo, có lẽ Hoa Bắc mới là người bị hại.
Nếu quả thật như vậy, thì mọi chuyện mới trở nên hợp lí.
Hàn Phong chỉ giữ chức phó chủ tịch nhỏ của chi nhánh Thiên Châu, làm sao mạnh bạo như vậy được, chắc chắn có một người khác đứng sau vở kịch này, năng lực người đó mạnh đến ghê người.
Triệu Dương hơi nhức đầu, anh còn tưởng chỉ phải xử lí một vụ án ăn trộm bình thường, kết cục thì khác hẳn, chuyện này còn phức tạp hơn những gì anh nghĩ.
Nếu xử lí không khéo, thì mất việc chỉ là chuyện nhỏ, khéo còn phải vào tù.
Vương Như Nguyệt phá vỡ sự yên lặng: "Xem ra chúng ta có cùng suy nghĩ rồi, cậu có cách gì không?"
Triệu Dương gật đầu, dù đoán được chân tướng đằng sau, nhưng tâm trạng chưa ung dung thoải mái: "Có thể để tôi gặp Hoa Bắc không?"
Nếu chuyện đúng như hai người đoán, thì Hoa Bắc chắc vẫn đang bị lừa gạt. Chỉ cần có thể gặp được Hoa Bắc, mình sẽ có cơ hội phá vỡ cục diện.
Dù đắc tội với nhân vật lớn đứng đằng sau kia, nhưng Triệu Dương không quan tâm.
Nếu đối phương tính toán mọi cách để mưu mô với Hoa Bắc, tức là Hoa Bắc có quyền cao chức trọng trong gia tộc. Giờ mình giao nộp vài cái tên, thì anh ta cũng phải có đi có lại chứ?
Chuyện này nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng không chừng là cơ hội để anh lật ngược thế cờ.
Vương Như Nguyệt lắc đầu: "Mọi hành trình tới Thiên Châu của Hoa Bắc đều do Hàn Phong đích thân sắp xếp, hơn nữa lực lượng bảo vệ chung quanh cũng là do người thân tín của anh ta ở phòng an ninh đảm nhiệm. Đừng nói đến chuyện gặp mặt, đến chuyện Hoa Bắc ở đâu tôi còn không biết".
Triệu Dương lặng lẽ nói: "Vây chúng ta sẽ tương kế tựu kế!"
Vương Như Nguyệt cũng là người thông minh: "Ý cậu là, đồng ý với tên khốn Hàn Phong kia?"
Không đợi Triệu Dương xác nhận, cô ta lắc đầu: "Không được, kể cả có gặp được Hoa Bắc, anh ta dựa vào cái gì để tin hai chúng ta?"
Triệu Dương tự tin nói: "Thế nên, ta phải nắm chắc trong tay chỗ sổ sách đó!"
Vương Như Nguyệt không hề nghi ngờ gì, dù sao cô ta rất coi trọng bản lĩnh của Triệu Dương. Nếu anh không lấy lại được đống sổ sách đó thì không ai làm được cả.
Hai người bàn bạc thêm vài chi tiết, sau đó Vương Như Nguyệt mới gọi điện thoại.
"Vương Như Nguyệt, mày còn dám gọi lại cho tao à?", Hàn Phong vừa dứt lời, thì từ phía đầu dây bên kia vang lên tiếng va chạm uỳnh uỳnh, rồi đến tiếng hét thất thanh của phụ nữ.
Vương Như Nguyệt nhìn Triệu Dương. Do tác dụng của rượu nên mặt hai người họ đỏ đến tận mang tai.
Cô ta hít sâu một hơi, rồi dựa theo những gì vừa bàn bạc xong, mới chậm rãi mở miệng.
"Đổi ý rồi? Nếu mày nghe lời tao từ sớm, thì biết ông đây đỡ được bao nhiêu chuyện không? Ngày mai, mày tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn chờ điện thoại của tao. Nếu dám đùa cợt bịp bợm, cẩn thận tao sẽ giết mày!", Hàn Phong cuống cuồng nói, rồi vội vã cúp điện thoại.
Vương Như Nguyệt nhổ một bãi nước bọt, xoa xoa gò má ửng đỏ: "Khốn kiếp, chờ chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ li dị với anh ta!"
"Bên chú Vương bàn giao thế nào?", Triệu Dương thư thái hỏi.
"Đây là chuyện của tôi, bàn giao gì với ông ta? Nếu không phải năm đó ông ta sống chết giao tôi cho Hàn Phong, thì tôi cũng chẳng sống uất hận như thế này!", Vương Như Nguyệt kể khổ.
Thật ra cô ta đã muốn li hôn từ sớm, nên mới thường xuyên tới chỗ nam nữ lăng nhăng kia ép Hàn Phong đồng ý.
Nhưng không ngờ, ông Vương không hiểu từ đâu lại biết chuyện này, nhất quyết không cho hai người li hôn.
Triệu Dương sững sờ: "Bọn họ biết ư?"
Vương Như Nguyệt cười khẩy: "Hàn Phong là con nuôi của ông ta! Không ngờ đúng không? Tôi nói cho cậu biết, ông Vương không đơn giản vậy đâu. Tôi cũng không muốn nhiều lời, tóm lại là sau này cậu bớt tiếp xúc với ông ta đi".
Cô ta có vẻ không muốn nói thêm về đề tài này, nên vội hỏi: "Đúng rồi, cậu nghĩ làm thế nào để lấy được chỗ sổ sách đó? Hàn Phong là kẻ gian xảo lắm chỗ ẩn nấp. Tôi không biết anh ta núp ở đâu, hôm nay tôi đoán đúng anh ta sẽ về nhà, có vậy mới tóm được anh ta".
Đây là vấn đề Vương Như Nguyệt quan tâm nhất, nếu không lấy được sổ sách, thì dù mai có gặp Hoa Bắc cũng chẳng giải quyết được gì.
Triệu Dương có chủ ý, tỉnh bơ hỏi: "Cô biết mấy người vệ sĩ bên cạnh Hàn Phong từ lâu rồi à?"
Vương Như Nguyệt gật đầu: "Ừ, nghe nói đều là lính giải ngũ, làm huấn luyện viên trong quân ngũ, giải ngũ xong thì đánh quyền anh, còn giành được cả hạng nhất trong cuộc tranh tài quốc gia, tôi tính mấy lần rồi, đều là bị anh ta phá hỏng chuyện tốt!"
Triệu Dương thấy sáng tỏ, anh dứng dậy tạm biệt: "Được, tôi chờ tin tốt từ chị!"
Vương Như Nguyệt tiễn anh ra cửa: "Cảm ơn cậu!"
Cô ta chỉ coi Triệu Dương là con mồi, chứ không ngờ kết quả là người đàn ông này lại ngăn sóng dữ cứu mình.
Nếu không phải Triệu Dương, thì dựa vào tính cách ăn miếng trả miếng của Hàn Phong, tối nay anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
Vương Như Nguyệt cảm thấy khoảng trống trong tâm hồn cô ta đang dần được một bóng hình lấp đầy.