Nhìn thấy Triệu Dương, cô ta giống như “mỹ nhân xà” bắt đầu quấn lấy: “Em chính là Triệu Dương phải không? Chị đã nghe nói về sự việc cả rồi, vừa nãy chị đã mắng cho Mã Cương một trận thậm tệ, cái tên khốn kiếp đáng chém nghìn dao, thật là không biết tốt xấu, em đừng so đo với anh ấy nhé!”
Triệu Dương chăm chú quan sát cô ta diễn trò, Vương Như Nguyệt đã từng nói với anh, người phụ nữ này tên là Tưởng Diễm Hồng, trước đây cũng làm trong quán karaoke và là một thành viên chủ chốt ở đó.
Sau khi đi theo Mã Cương thì mới bỏ nghề để làm người trung gian.
Hiện tại, hơn một nửa số cô gái đang ở thời điểm huy hoàng và kiếm được những món tiền lớn đều là do cô ta giới thiệu tới.
Nếu không phải như thế, Mã Cương chỉ là một nhân viên bộ phận bảo vệ thì sao có thể cắt đứt được đường sống của Vương Như Nguyệt.
Bây giờ cô ta mở miệng nói không biết chuyện này, sao Triệu Dương có thể tin cô ta chứ?
Tưởng Diễm Hồng liến thoắng, vừa phàn nàn Mã Cương vừa dựa vào người Triệu Dương.
Cô ta ra vẻ đáng yêu nói: “Tiểu Dương, Mã Cương đã nói cho chị biết cả rồi, còn về việc rốt cuộc sẽ hành động như nào, chị đều nghe theo em, bên em có yêu cầu gì… cũng có thể nói với chị!”
Nói xong, cô ta vân vê ngón tay Triệu Dương, đầu ngón tay như bị mèo cào, nhẹ nhàng nhấc sang.
Trong câu nói có hàm ý khác, chỉ cần là đàn ông thì đều có thể nghe hiểu được.
Triệu Dương tránh né không hề nể mặt: “Chị Diễm Hồng, chị đừng nói như vậy, tôi với Mã Cương là bạn bè, chuyện của anh ta cũng là chuyện của tôi”.
Mặc dù nói như vậy, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Tưởng Diễm Hồng thấy anh không mê nữ sắc thì hơi ngẩn người.
Cô ta tự thấy mình vẫn có sức quyến rũ, trước đây lúc còn ở quán karaoke mấy gã đàn ông nhìn thấy cô ta đều rạo rực muốn bổ nhào tới.
Đương nhiên cũng có những người lạt mềm buộc chặt, giả vờ đoan chính.
Nhưng cô ta nhìn ra, Triệu Dương tuyệt đối không phải đang giả vờ.
Ban nãy trêu ghẹo Triệu Dương cũng không phải do cô ta muốn cùng anh phát sinh “này kia”.
Nhiều nhất thì cho anh động chạm một chút, như thế thì lát nữa khi ra điều kiện cô ta có thể chiếm lấy thế chủ động.
Với thân phận và địa vị hiện giờ của cô ta, không phải loại đàn ông nào cũng có thể leo lên giường của cô ta được.
Kết quả không thể ngờ rằng, người ta căn bản không có hứng thú gì với cô ta, điều này khiến Tưởng Diễm Hồng cảm thấy hơi bất ngờ.
Cô ta thấy hứng thú hơn với Triệu Dương, thế nhưng vẫn giữ khoảng cách và nói: “Triệu Dương, chị cũng là sốt ruột thôi, em đừng để bụng”.
“Tôi hiểu”.
“Đúng rồi, nghe nói vì chuyện này mà còn làm bị thương cả một nữ bác sỹ ở bệnh viện Thiên Châu? Triệu Dương, chị không cách nào gặp gỡ được người ta, vẫn cần em giúp đỡ chị đôi chút”.
Giọng cô ta trầm xuống, lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ.
“Trong này là hai trăm nghìn tệ, em xem đã đủ chưa? Nếu không đủ thì em hãy nói với chị, chỉ cần đối phương tình nguyện hòa giải thì phải thêm bao nhiêu tiền cũng được!”
Triệu Dương gảy tàn thuốc, xem ra Tưởng Diễm Hồng vẫn là một người thông minh.
Mặc dù anh chắc chắn có thể thuyết phục được Thư Tình ký tên vào đơn đồng ý hòa giải, nhưng cũng không thể để cô ta phải chịu thiệt vô cớ.
Số tiền này cũng coi như một sự bù đắp cho cô ta.
“Chị Diễm Hồng, có thành ý như vậy là được rồi”.
Triệu Dương nhận lấy thẻ và gọi cho Thư Tình một cuộc điện thoại.
Tưởng Diễm Hồng nóng lòng ngồi đợi bên cạnh, nhìn thấy anh cúp điện thoại thì vội vã đứng lên: “Tiểu Dương, sao rồi?”
“Chị lái xe đến chứ? Chúng ta qua đó luôn”.
“Thương lượng xong nhanh vậy sao? Đi đi đi, chị đưa em qua đó”.
…
Ký túc xá bệnh viện Thiên Châu.
Thư Tình trực ca đêm, vừa ngủ bù một giấc, cộng thêm việc tối qua quá hoảng sợ nên trạng thái tinh thần không được tốt lắm.
Bà Thư rót cho cô ta một cốc nước: “Ai gọi điện tới vậy?”
Thư Tình cũng không giấu giếm: “Triệu Dương”.
Bà Thư tỏ vẻ đề phòng: “Cậu ta gọi điện tới làm gì, ban nãy nghe ý hai đứa nói chuyện là đang định bỏ qua cho người kia hay sao?”
Thư Tình dậy thu dọn một chút: “Vâng, hình như Triệu Dương có quen biết với người ta, dù sao con cũng không bị thương gì nghiêm trọng, có thể tha thứ cho người ta thì tha thứ”.
Bà Triệu không đồng ý: “Thế sao được, nói bỏ qua là bỏ qua ư? Bỏ qua cũng được, bảo cậu ta bồi thường tiền!”
“Mẹ, nếu không nhờ có Triệu Dương thì chắc là mẹ cũng không còn được thấy con nữa đâu, còn muốn tiền nong gì nữa?”
“Còn nói nữa, nếu không phải vì cậu ta thì con cũng không vướng vào trong đống rắc rối này!”
Thấy con gái vẫn còn muốn cãi lại, bà ta vội vàng ngắt lời: “Tóm lại chuyện này con đừng xen vào, để mẹ nói chuyện với cậu ta, cậu ta làm người tốt còn con phải chịu khổ? Vậy chắc chắn không được rồi!”
Chưa được bao lâu, phía ngoài đã có người gõ cửa.
Bà Thư cao giọng: “Ai đấy!”
Triệu Dương đứng bên ngoài cửa nói: “Cô à, là cháu”.
Bà Thư mở cửa nhưng lại không hề có ý định nhường đường: “Ồ, Tiểu Dương, sao cháu lại tới đây?”
“Cháu đến thăm Thư Tình”.
Bà Thư nghe vài câu khách sáo của anh thì trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói cháu đến làm người hòa giải?”
“Đúng là như vậy ạ”.
“Triệu Dương, không phải cô nói gì cháu đâu, dù sao cháu và Thư Tình cũng từng qua lại với nhau một khoảng thời gian, bây giờ nó phải chịu sự tổn thương lớn như vậy mà cứ như thế mà bỏ qua hay sao?”
“Đương nhiên không thể, người nhà họ đang ở dưới tầng, để cháu gọi cô ta lên xin lỗi”.
Triệu Dương rút điện thoại ra gọi cho Tưởng Diễm Hồng và bảo cô ta đi lên tầng.
Mặc dù chuyện này không liên quan trực tiếp tới cô ta, thế nhưng Mã Cương sẽ bị cảnh sát bắt giữ nên chỉ có thể nhờ cô ta ra mặt.
Không cho cô ta cùng đi lên cũng là vì sợ bà Thư sẽ quấy nhiễu.
Bà ta vốn không phải một người có thể nói lý lẽ, lỡ như hai người đánh nhau thì anh sẽ khó xử.
Về cơ bản thì cứ thăm dò ý của bà Thư trước.
Nếu có thể thì cho người lên xin lỗi, sau đó mới nói đến chuyện bồi thường.
Dù sao Thư Tình cũng đã phải chịu sự kinh sợ, trực tiếp nói thẳng vấn đề tiền nong thì cũng không hay ho cho lắm.
Sắc mặt bà Thư lạnh lùng: “Xin lỗi? Một câu xin lỗi là xong rồi ư?”
Triệu Dương đang muốn tiếp lời thì bị tiếng nói của bà ta chặn họng: “Tôi nói cho cậu biết, chuyện này chưa xong đâu! Cậu nhìn thấy chưa, Tiểu Tình phải chịu đựng nỗi khiếp sợ lớn như thế, bây giờ ngay cả nhà mình cũng không dám về, một câu xin lỗi thì có thể khiến chúng tôi tha thứ sao, không có chuyện đấy đâu!”
Thư Tình ở phía sau khuyên nhủ: “Mẹ, bỏ đi, mẹ cho anh Dương vào ngồi trước đã”.
Bà Thư cười nhạt: “Ngồi, ngồi cái gì mà ngồi? Tên này chắc chắn đã thông đồng xong xuôi với đám người kia, chưa biết cậu ta tới giúp ai đâu!”
“Cô à, bồi thường đương nhiên là có, nhưng cô phải để cho người nhà họ tới bày tỏ sự áy náy chứ. Cháu cảm thấy chúng ta nên giải quyết chuyện này trước, điều này cũng có lợi cho sự hồi phục của Thư Tình”.
Bà Thư từ chối luôn: “Không cần, còn có thể giải quyết như thế nào nữa? Cách giải quyết tốt nhất là đền tiền! Triệu Dương, rốt cuộc hôm nay cậu tới nói giúp cho ai?”
Trong lòng Triệu Dương hoàn toàn chán ghét, Thư Tình bị thương là thật nhưng điều bà ta quan tâm nhất không phải việc phục hồi và chữa trị sau này.
Ngược lại mở miệng là nói tiền, nói bồi thường.
Lẽ nào Thư Tình chính là một cái cây hái ra tiền trong tay bà ta?
Thư Tình cũng cảm thấy mẹ hơi quá đáng nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy có người lên tiếng.
Giọng điệu khinh bỉ và xem thường: “Mẹ, cái tên này sao lại đến đây nữa?”
Triệu Dương nghe thấy giọng nói này thì lông mày hơi nhướng lên.
Người này anh đã quá đỗi quen thuộc, chính là em trai của Thư Tình – Thư Vũ.
Cậu ta cũng học y giống Thư Tình, trước mắt có lẽ đang trong thời gian thực tập năm bốn.
Trước đây lúc anh và Thư Tình bị ép chia tay, sự ngăn cản của bà Thư chỉ là một phần.
Phần còn lại, tất cả đều là do hắn.