Anh Lý cười tủm tỉm: “Là Triệu Dương, cậu hai nhà họ Triệu về rồi, lại còn lái xe Audi!”
“Anh ấy á?”
Lý Đan ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Về thì về, anh nói với em làm gì?”
Vợ anh Lý nghe vậy vội chạy đến bên cạnh Lý Đan: “Em gái ngốc, anh em nói thế hẳn là có chuyện tốt!”
Lý Đan chớp mắt hỏi: “Thật hay đùa vậy ạ?”
Vợ anh Lý cười mắng: “Chị còn không hiểu anh em à? Ruột để ngoài da, chị thấy anh ấy vội vàng đến tìm em, nhất định là có chuyện tốt!”
Anh Lý khẽ cười: “Đương nhiên là chuyện tốt, cậu hai nhà họ Triệu chia tay với cô bạn gái làm ở bệnh viện rồi!”
“A!”, Lý Đan ngạc nhiên, suýt thì ném cái đĩa xuống đất.
Cô ta vuốt tóc, giả bộ hờ hững nói: “Anh ấy… chia tay thì chia tay, anh nói với em làm gì…”
Anh Lý ra hiệu cho vợ.
Vợ anh Lý hiểu ý, ôm cánh tay em gái: “Cô gái ngốc, còn giả vờ? Không mau chóng đi sửa soạn đi, anh em đã gọi người ta đến đây rồi!”
Thời gian này cô em gái luôn lơ đãng, vợ chồng hai người sao lại không nhìn ra tâm tư của cô ta chứ.
Lý Đan hoảng hốt, luống cuống hỏi: “Hả? Anh… anh Dương…anh ấy đến rồi ư?”
Anh Lý xua tay: “Vẫn chưa, hôm nay cô Triệu xuất viện, bọn họ vừa lên nhà rồi, lát nữa lúc ăn cơm mới xuống đây, hôm qua chị dâu mua quần áo cho em đúng không? Mau đi thay đi!”
Lý Đan ngại ngùng: “Còn phải thay đồ nữa ạ?”
Vợ anh Lý bên cạnh trêu ghẹo: “Cô gái ngốc, lúc này không mặc, còn định chờ đến khi nào? Đi nào, chị dâu trang điểm cho em, bảo đảm cậu hai nhà họ Triệu nhìn thấy em sẽ không rời mắt nổi!”
Vợ anh Lý cũng rất tán thành mối hôn sự này.
Chưa kể đến tính cách, chỉ riêng thân phận chủ nhà của Triệu Dương đã đủ thỏa mãn rồi.
Hơn nữa gần đây cô ta nghe được vài tin đồn khu Giang Bắc lên kế hoạch phá dỡ di dời dân, đến lúc đó Triệu Dương có thể dựa vào tòa nhà ba tầng này để phát tài trong một đêm.
Nếu chuyện tốt giữa em gái và Triệu Dương thành công thì chẳng phải nhà họ Lý cũng được hưởng ké sao?
Càng huống hồ, cô em gái cũng khá xinh xắn, khoảng thời gian gần đây, chưa kể số người được giới thiệu, chỉ tính riêng số người chủ động đến làm quen thì đã không ít rồi.
Có vài người điều kiện khá tốt, tiếc là trong lòng cô em gái đã có Triệu Dương, mê muội đến mức ngoài anh ra thì không còn thích thêm ai cả.
Bây giờ cơ hội ngay trước mắt, cớ gì lại bỏ lỡ?
Chị dâu đi trước dẫn đường, Tô Linh dìu bà Triệu đi sau.
Cầu thang tương đối cũ, đèn cũng hơi mờ nên hai người đi rất chậm.
Tô Linh bước lên tầng hai mới nhìn rõ, chỗ này cho thuê mặt tiền làm cửa hàng buôn bán rèm vải, thấy bà Triệu, bà chủ cửa hàng khách sáo bước ra chào hỏi.
Bà Triệu cũng lịch sự đáp lại.
Bà chủ thấy Tô Linh, hơi ngạc nhiên thắc mắc: “Cô à, cô gái này là ai vậy? Xinh quá, nhìn như diễn viên điện ảnh”.
Tô Linh hơi ngượng ngùng, mặc dù là lời hay ý tốt, nhưng bà ấy khen hơi quá rồi thì phải?
Bà Triệu cười ẩn ý: “Là bạn gái của Triệu Dương”.
“Ôi trời, cô gái này xinh như tiên nữ hạ phàm vậy, Tiểu Dương thật có phúc!”
Tô Linh cũng lịch sự chào một câu, rồi vội vàng tránh ánh mắt của bà chủ.
Chờ mấy người đi xa rồi, bà chủ cửa hàng vẫn đang thắc mắc: “Thì ra là bạn gái của Triệu Dương, tên nhóc này kiếm đâu được cô bạn gái xinh đẹp đến vậy? Thật sự rất xinh!”
Ông chủ cửa hàng vừa thu lại ánh mắt khỏi người Tô Linh, cầu thang khá dốc, lúc Tô Linh bước lên tầng, một phần bắp chân dưới váy lộ ra, hết sức bắt mắt giữa hành lang tối tăm.
Ông ta cười gian xảo: “Còn tìm đâu được? Không chừng là làm trong ngành đó!”
Bà chủ vội đẩy ông ta vào trong cửa hàng: “Sao ông có thể nói vậy được? Không sợ người ta nghe thấy à?”
Ông chủ thuộc kiểu nho không ăn được thì là nho xanh: “Nói thật, con gái nhà đàng hoàng tử tế, điều kiện tốt như vậy mà lại để ý đến nhà họ Triệu ư?”
Bà chủ cũng hơi đồng tình, nhưng vẫn không khỏi căn dặn: “Tôi cảnh cáo ông, đừng ra ngoài nói lung tung, cẩn thận bị bà Triệu nghe thấy!”
Ông ta không nói gì, trong đầu vẫn đang nghĩ đến đường cong quyến rũ dưới váy.
Ông ta thầm tính toán chút tiền riêng của mình, nếu có thể vui vẻ với người phụ nữ như vậy một chút thì cuộc sống mới đáng giá.
Mẹ kiếp, tên nhóc Triệu Dương sao lại tốt số vậy chứ?
Quay đầu nhìn dáng vẻ mập ú của vợ, nhiệt độ ban nãy như bị một gáo nước lạnh dập tắt.
Tô Linh chưa từng trải qua cuộc sống như này, cũng không thể tưởng tượng nổi, ở hoàn cảnh như vậy thì con người sẽ sống ra sao?
Dù gì nhà họ Triệu cũng cho cô cảm giác như quay về mấy chục năm trước.
Còn chưa đặt chân lên tầng ba, trong lòng cô đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn sàng để không hét lên khi nhìn thấy chuột hay gián.
Kết quả thật không ngờ, khi đến tầng ba, liền vô cùng ngạc nhiên.
Phòng ở rất sạch sẽ, không nói đến xa hoa ra sao, ít nhất nó cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Toàn bộ tầng ba không nhỏ, phòng hai bên khoảng một trăm năm mươi sáu mét vuông.
Bà Triệu và nhà anh cả ở một bên, một bên dành cho Triệu Dương.
Chị dâu bận đi pha trà, bà Triệu nói chuyện phiếm với Tô Linh.
Tô Linh trò chuyện với người nhà họ Triệu, đột nhiên phát hiện, cuộc sống thế này không khó tiếp nhận như trong tưởng tượng của cô.
Ít nhất, ở đây rất ấm áp, cho cô cảm giác của gia đình.
Khác với nhà họ Tô, dù là biệt thự biệt lập xa hoa lộng lẫy, ra vào đều có người hầu hạ, nhưng không cho cô cảm giác ấm cúng của một gia đình.
Nhất là sau khi mẹ qua đời, mọi chuyện trong nhà do dì Mai quản lý, càng khiến cô cảm thấy như một lồng giam, cả đời không thể phá bỏ!
Bà Triệu mỉm cười: “Được rồi, cô đi thay quần áo, để Tiểu Dương đưa cháu đi xem xung quanh”.
Anh cả và chị dâu cũng thức thời không chen vào.
Triệu Dương dẫn Tô Linh qua chỗ mình ở, trong nhà khá đơn giản, anh cũng chẳng biết nên giới thiệu cái gì.
Lần đầu tiên Tô Linh đặt chân đến nơi Triệu Dương trưởng thành, trong lòng thấy khá mới mẻ và tò mò.
Cô cẩn thận bước đi, khi đến trước cửa phòng Triệu Dương liền quay đầu hỏi: “Tôi… có thể vào không? Không có cái gì không được phép xem chứ?”
Triệu Dương cười gượng gạo: “Không có, mời vào, cô cứ thoải mái đi”.
“Vậy tôi vào nhé”.
Nói xong cô liền bước vào phòng, khi tầm mắt nhìn lên tường lập tức sững sờ.
Cả một bức tường, treo mấy chục cái huân chương lớn nhỏ khác nhau.
Hầu hết chúng đều không có tên, cô cũng không nhìn ra hoa văn và lai lịch, nhưng có thể cảm nhận được sự vinh quang thể hiện trên mỗi cái huân chương.
Tô Linh thậm chí đang nghĩ, bao giờ Triệu Dương mới kể cho cô nghe câu chuyện đằng sau những huân chương này.
Nhìn quanh một vòng, có một chiếc giường đơn, chăn được gấp vuông vức như miếng đậu hũ.
Cô mỉm cười trêu chọc: “Không nhìn ra là anh gấp chăn giỏi vậy đó”.
Triệu Dương gãi đầu: “Thói quen hình thành từ trong quân ngũ, nhất thời không đổi được”.
Quan sát thêm một lát, Tô Linh thấy trên tường treo một cây đàn ghi-ta.
Cô tiến đến chạm vào và hỏi: “Anh biết chơi đàn à?”
Thấy Triệu Dương không trả lời, cô vội quay đầu lại, kết quả phát hiện sắc mặt anh hơi khác thường.