Anh chẳng thèm để tâm đến hắn, trước đây khi thực hiện nhiệm vụ anh đã từng đối phó với những tên tội phạm cực kỳ hung ác, người trước mắt đối với anh mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ.
Tuy nhiên, lời nhắc nhở vừa nãy của Đường Nhu không phải không có lý, bởi vì thân phận khác nhau nên lập trường cũng sẽ khác biệt.
Những nhiệm vụ trước kia, nếu gây ra chuyện phiền phức thì sẽ có người giúp anh lật ngửa ván bài, chẳng qua là cách chức hoặc trừng phạt, sẽ không tổn hại đến gân cốt.
Nhưng nếu trước mắt anh gây ra chuyện rắc rối thì anh chỉ có thể tự mình trả giá.
Huống hồ với tình huống trước mắt, sao anh dám gây chuyện chứ? Hơn nữa lại là vì Thư Tình.
Triệu Dương chắc chắn rằng nếu anh vì Thư Tình mà vào cục cảnh sát hay ra tòa kiện tụng thì mối quan hệ vừa xác lập với Tô Linh sẽ hóa thành bọt biển!
Không đợi anh nghĩ nhiều, gã đàn ông đã nói: “Đem tiền đến chưa?"
Triệu Dương không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại: "Người đâu?"
Gã đàn ông nở nụ cười gian xảo: “Yên tâm đi, tao chưa động vào cô ta đâu, tao không có hứng thú với phụ nữ”.
Hắn vừa dứt lời, Thư Tình đã bị đẩy ra, miệng bị nhét thứ gì đó để ngăn cô ta hét lên, gò má hơi bầm tím, có thể thấy rõ vết hằn bàn tay đỏ ửng.
Mặc dù quần áo trên người cô ta xộc xệch nhưng vẫn còn nguyên vẹn, có thể thấy mọi thứ vẫn chưa tiến triển đến mức tồi tệ nhất.
Điều này khiến Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm, mặc dù anh và Thư Tình chỉ là bạn bè bình thường.
Nhưng nếu vì việc này mà cô ta phải chịu bất kỳ tổn hại không thể cứu vãn nào thì anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Vừa nghĩ tới đây, một gã đàn ông đã nhanh chóng tiến về phía sau anh.
Trước khi Triệu Dương quay lại, anh đã bị đá mạnh vào lưng.
Dù đã chuẩn bị nhưng anh vẫn loạng choạng.
Nếu bình thường, đừng nói là cú đá này mà ngay cả việc đến gần anh cũng sẽ không cho đối phương cơ hội.
Nhưng bây giờ Thư Tình đang bị bọn chúng bắt làm con tin, nên anh muốn phản kháng lại cũng còn e ngại, sợ ném chuột vỡ bình!
Triệu Dương cố gắng đứng dậy, nhưng lại bị người khác giẫm mạnh lên bả vai.
Chưa kịp chống cự thì đã nghe gã đàn ông mắng: “Còn dám động, tao sẽ khiến mặt của cô ta nở hoa!"
Vừa nói hắn vừa dịch chuyển con dao găm trên khuôn mặt Thư Tình.
Thư Tình kinh hãi lên tiếng: “Hu hu hu", không ai nghe rõ cô ta nói gì.
Triệu Dương không còn cách nào khác đành phải thôi chống cự.
Vali trong tay anh bị giật mất, gã đàn ông trên tầng hai cũng bước xuống tầng: “Thả hắn ra!"
Triệu Dương đứng dậy phủi bụi, đưa mắt nhìn xung quanh có tổng cộng bốn người, hai nam, hai nữ.
Một gã đàn ông đang kiểm tra vali, một gã đàn ông khác giữ chặt Thư Tình trong tay, có lẽ hắn chính là người mà Đường Nhu nhắc đến.
Hai người phụ nữ còn lại hơi bối rối, có vẻ đang căng thẳng lo lắng.
Triệu Dương cố gắng hết sức để trì hoãn thời gian: “Người anh em, có gì từ từ nói, đóng giả làm bệnh nhân là một tội, bắt cóc tống tiền lại thêm một tội khác, chỉ vì số tiền ít ỏi này thì liệu có đáng không?"
Hiển nhiên hai người phụ nữ sợ chết khiếp, trong lòng cũng không đồng ý với việc bắt cóc Thư Tình.
Gã đàn ông dẫn đầu lại chẳng sao cả, hắn kéo tóc Thư Tình và giọng điệu trở nên hung ác nham hiểm: “Tao cũng có muốn thế đâu, vốn dĩ định kiếm nhanh một khoản tiền nhưng bọn mày lại phá hỏng chuyện tốt của tao. Nếu không phải vì mày và người phụ nữ này lắm chuyện thì tao đã lấy tiền và rời khỏi Thiên Châu rồi!"
Hắn vừa nói vừa giật mạnh tóc của Thư Tình: “Cô nói xem, cô có phải là đồ đàn bà đê tiện thối tha không? Chết tiệt!"
Triệu Dương siết chặt nắm đấm: “Bắt nạt phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ?"
Gã đàn ông nở nụ cười gian xảo: “Đau lòng à? Lúc nãy tao hỏi cô ta rằng mày có quan hệ gì với cô ta nhưng cô ta vẫn không chịu thừa nhận, chỉ nói là bạn bè, đơn giản vậy thôi sao?"
Ánh mắt Triệu Dương u ám: “Liên quan gì đến anh?"
Gã đàn ông cười khẩy, kéo Thư Tình lại gần và nói: "Vẫn không chịu nói à, đúng là cô ta rất đẹp!"
Vừa nói hắn vừa vứt thứ đồ trong miệng Thư Tình ra ngoài và hôn ngấu nghiến vào miệng cô ta.
Thư Tình đã hoàn toàn mê muội mất cảm giác suốt cả buổi sáng, cô chưa bao giờ trải qua sự việc hỗn loạn như này, cảm giác như rơi vào địa ngục.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Triệu Dương, Thư Tình mới khôi phục lại một chút ý thức, kết quả vừa có thể mở miệng lại bỗng cảm nhận sự xâm chiếm miệng lưỡi của một người đàn ông xa lạ.
Mùi kinh tởm phả vào mặt Thư Tình và những giọt nước bọt văng tung tóe như mưa rơi xuống mặt cô ta.
Lúc bị kéo lên xe, Thư Tình đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, ngoại trừ việc cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc phải chịu đựng sự nhục nhã này trước mặt Triệu Dương.
Cơ thể yếu ớt mềm nhũn đột nhiên lấy lại sức, cô ta cũng không biết đã lấy can đảm từ đâu ra liền dùng sức cắn mạnh một cái.
Gã đàn ông hét lên thảm thiết và bịt chặt bên tai đang chảy máu của mình.
Triệu Dương trợn tròn hai mắt tức giận, cơ thể đang chuẩn bị di chuyển nhưng kết quả còn chưa kịp tới gần thì một con dao găm sáng quắc đã kề bên cổ Thư Tình.
Máu đỏ tươi chảy dài một vệt không báo trước, vết thương không lớn lắm, dường như đang cảnh cáo anh, nếu dám tiến lên nửa bước thì cô ta sẽ phải chết.
Mẹ kiếp!
Mọi hành động của Triệu Dương đột ngột dừng lại!
Cùng lúc đó, một luồng gió lạnh thổi qua tai, anh không kịp tránh né đã bị đánh mạnh vào gáy.
Một ống thép rơi xuống với sức lực cực mạnh.
Chỉ vài giây sau, Triệu Dương đã cảm thấy đầu óc nặng nề choáng váng, mất thăng bằng khiến anh không thể đứng vững.
Bởi vì sức mạnh ý chí của anh đáng kinh ngạc, nếu là người bình thường thì đã ngất đi từ lâu rồi.
Trong lúc hoảng hốt, ai đó đã đá vào bắp chân anh.
Ngay sau đó, cơ thể anh đau đớn dữ dội, ống thép đập mạnh xuống như cơn mưa xối xả.
Tiếng la hét của phụ nữ, tiếng mắng chửi của đàn ông và những tiếng còi xe cảnh sát chói tai lần lượt vang lên!
Không biết đã trôi qua bao lâu, mới nghe thấy tiếng máy nổ ầm ầm bên tai.
Triệu Dương như bị ai đó đánh thức.
Anh mở mắt ra và nhìn thấy mình và Thư Tình bị nhốt trong một chiếc xe hơi phế liệu cũ nát.
Chiếc xe được cố định trên băng chuyền, phía trước là một chiếc máy nghiền phế liệu công suất lớn, bánh răng xoắn trông như răng nanh của quỷ dữ.
Thư Tình kinh hãi: “Triệu Dương, chúng ta sắp chết sao?"
"Không đâu”.
Triệu Dương cố gắng cử động, di chứng chóng mặt choáng váng liên tục phát tác, hiển nhiên muốn thoát khỏi đây trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào.
Thư Tình cười cay đắng, trong nhà máy không có ai, tiếng còi xe cảnh sát vẫn đang vang lên ở phía xa nhưng cỗ máy trước mặt tựa như lưỡi hái của thần chết.
Lần đầu tiên cô ta có cảm giác cận kề với cái chết nhưng lại không sợ hãi như cô ta từng nghĩ.
Không hiểu sao, cô ta lại đột nhiên hỏi một câu: “Triệu Dương, nếu anh không quen biết với Tô Linh thì liệu chúng ta còn có cơ hội không?"
Vẻ mặt Triệu Dương khá phức tạp, anh không muốn ngăn cản khát vọng sống sót của cô ta: “Có lẽ”.
Ánh mắt Thư Tình lại sáng ngời: “Thật sao?"
Triệu Dương thật sự không giỏi nói dối, nếu không có Tô Linh thì thật sự có thể quay lại với Thư Tình ư?
Trên thế giới này không có thuốc chữa hối hận, anh cũng không thích nghĩ về những điều không có khả năng.
Huống hồ, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù không có Tô Linh thì anh cũng sẽ không chọn quay lại với Thư Tình.
Ngựa tốt thì không quay đầu ăn cỏ cũ, trên đời này cũng chẳng có ai không rời bỏ được ai.
Triệu Dương quay đầu lại lúc hoảng hốt và dùng hết sức chửi bới: "Đồ xấu xa, mẹ kiếp cô chỉ đến xem trò vui thôi sao?"
Giọng nói vừa dứt, tiếng động cơ đột ngột dừng lại.