Không phải khó tìm việc, ngược lại ở Giang Bắc rất dễ kiếm việc làm.
Giang Bắc thuộc khu đô thị cũ, nằm trong quy hoạch về sau của thành phố, hầu hết các xí nghiệp sản xuất máy móc và nhà máy hóa chất đều quy hoạch gần đó.
Vì vậy ở đây có hai điểm đặc biệt trong tuyển dụng, một loại là cần kỹ sư cơ khí chuyên nghiệp, loại khác là kiểu công việc cấp thấp.
Điều kiện đầu tiên anh không đáp ứng được.
Điều kiện thứ hai thì đơn giản hơn, thậm chí không cần bằng cấp kinh nghiệm gì cả, nhưng lương rất thấp, nếu tính cả làm thêm mỗi tháng cũng chỉ có năm nghìn tệ.
Cũng vì đầu vào thấp mà Giang Bắc trở thành lựa chọn hàng đầu của người lao động ngoại tỉnh.
Lại do dòng người ngoại tỉnh dồn về quá đông nên rất khó kiểm soát.
Vì vậy chỉ số về trị an, đời sống, giáo dục và khám chữa bệnh ở đây đều thấp hơn mặt bằng chung của thành phố, ngược lại tỷ lệ tội phạm lại tăng vọt.
Sau khi hít sâu một hơi, anh mới nói: “Tôi hiểu ý của cô, thế này vậy, cho tôi chút thời gian để suy nghĩ, được không?”
Tô Linh cũng thở phào: “Triệu Dương, nếu thật sự có gì cần giúp, đừng khách sáo với tôi, coi như là vì suy tính cho tương lai của chúng ta, được chứ?”
Triệu Dương ngoại trừ gật đầu cũng chẳng biết nên nói gì.
Anh hiểu ý của Tô Linh, cũng chỉ có hai cách để giúp anh.
Một là đến Tô Thị làm việc, hai là cô lợi dụng quan hệ để giúp anh tìm một công việc bên ngoài.
Triệu Dương đều không thoải mái với hai phương án này.
Thứ nhất là anh không thích ăn nhờ ở đậu, phải thuận theo người khác, hai là không thích dựa dẫm vào phụ nữ.
Làm tốt thì không sao.
Lỡ có sai sót thì chỉ có thể chứng minh cô không có mắt, lại thích một kẻ không có năng lực.
Thấy Tô Linh định rời đi, Triệu Dương vội nói: “Đúng rồi, lát nữa tôi ra ngoài chút”.
“Muộn thế này còn ra ngoài làm gì?”
Tô Linh nhìn đồng hồ, đã chín giờ ba mươi, sao một người vô công rồi nghề như anh còn bận hơn cả mình?
“Có một đồng nghiệp nhập viện, tôi định qua thăm”.
“Bệnh viện? Là đi thăm đồng nghiệp hay đi gặp cô tình nhân bé nhỏ của anh?”
Cũng không hiểu vì sao, khi nghe Triệu Dương nhắc tới bệnh viện, cô tự nhiên nhớ đến Thư Tình.
Triệu Dương vội vàng giải thích: “Thật sự không phải, chuyện lần trước tôi đã giải thích rõ ràng với Thư Tình rồi, dù có gặp lại chúng tôi cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi”.
Tô Linh xua tay: “Không cần giải thích với tôi, tôi không có hứng thú với chuyện anh đi gặp ai”.
Nói xong cô xoay người lên tầng, cũng không nói không đồng ý.
Triệu Dương bối rối, anh ra ngoài không có thói quen hỏi ý kiến người khác.
Sở dĩ nói với cô một câu chỉ là muốn dùng xe.
Nhưng thấy Tô Linh nhắc tới Thư Tình anh cũng không tiện mở miệng nữa.
Xem ra nếu muốn nâng cao địa vị trong gia đình thì điều kiện tiên quyết là độc lập tài chính.
Tô Linh đứng ở góc cầu thang, nhìn Triệu Dương đứng im không nhúc nhích nên buông ra một câu: “Lái xe đi, về sớm chút”.
Lúc này Triệu Dương mới thôi lúng túng, anh thay quần áo và ra ngoài.
Tô Linh lẩm bẩm, đúng là tên sĩ diện, vừa nãy nếu mình không mở lời thì anh ta không định đứng đó cả đêm chứ?
...
Nửa giờ sau, Triệu Dương đến bệnh viện Thiên Châu.
Kể ra cũng trùng hợp, vừa bước vào sảnh bệnh viện quay đầu liền nhìn thấy Thư Tình.
Triệu Dương sững sờ, may là Tô Linh không đi cùng nếu không thật chẳng biết nên giải thích ra sao.
Cũng không biết có phải duyên phận hai người còn chưa dứt hay không, dường như sau khi chia tay, hai người họ vẫn không tránh khỏi ràng buộc.
Triệu Dương khống chế mớ suy nghĩ hỗn độn, tiến đến nói: “Sao em lại ở đây?”
Thấy Triệu Dương, vẻ mặt u ám của Thư Tình như lấy lại sức sống: “Đây là bệnh viện, em không ở đây thì còn có thể ở đâu?”
Triệu Dương giải thích: “Ý anh không phải vậy”.
Anh không biết có nên nhắc đến chuyện lúc sáng hay không, mặc dù Thư Tình không bị tổn hại gì, bọn tội phạm cũng đã bị trừng trị, nhưng vết thương lòng e là khó lành lại trong chốc lát.
Đặc biệt là phụ nữ, vốn trời sinh nhạy cảm.
Theo suy nghĩ của anh, Thư Tình sẽ xin nghỉ phép để nghỉ ngơi một thời gian hoặc là ra ngoài giải tỏa.
Không ngờ rằng nửa ngày sau, cô ta đã đi làm trở lại.
Mặc dù vẫn mặc chiếc áo blouse trắng quen thuộc, có điều sắc mặt hiển nhiên không ổn, tái nhợt yếu ớt, trên cổ còn quấn băng gạc, ánh mắt lúc nói chuyện còn nhìn quanh lộ rõ vẻ bất an.
Lần đầu tiên Triệu Dương thấy dáng vẻ như một chú nai bị thương của cô, trong lòng không khỏi thương xót.
Thư Tình nhìn ra được vẻ lo lắng trong ánh mắt của Triệu Dương, hai mắt cô ta đỏ bừng: “Không sao, ở bệnh viện nhiều người, em ở đây tốt hơn, nhà chỉ có hai mẹ con nên trong lòng không yên ổn. Kiếm chút việc bận rộn để khỏi nghĩ lung tung nữa”.
Triệu Dương bừng tỉnh, ngoài miệng cô ta nói nghe nhẹ nhàng, nhưng xem ra vẫn còn ám ảnh, nếu không cũng chẳng tới mức ngay cả nhà cũng không dám về.
Thực ra lúc này, cách tốt nhất là có một người đàn ông ở bên bầu bạn, để cô ta tìm lại cảm giác an toàn.
Nhưng thân phận của anh hiển nhiên không thích hợp với vai trò này, càng không thích hợp đề cập đến vấn đề này, vì vậy anh không nói ra.
“Một mình mẹ em ở nhà không sao chứ?”
“Mẹ cũng đang ở bệnh viện, em xin ban lãnh đạo bệnh viện chuyển vào ký túc xá nhân viên, mẹ chuyển đến ở với em mấy ngày”.
“Có chuyện gì nhớ nói với anh”.
“Vâng”.
Nói xong, thấy vẻ gấp gáp của Triệu Dương, cô ta mới bừng tỉnh: “Anh đến đây… không phải đặc biệt tới thăm em đấy chứ?”
“Anh đến thăm một đồng nghiệp”
“Vậy là em làm phiền anh rồi”.
“Đúng rồi, gặp em thì vừa hay, giúp anh kiểm tra thử xem bạn anh ở phòng bệnh nào được không?”
“Được, đưa đến khi nào, người bệnh tên là gì?”
“Khương Anh, đưa đến tầm một tiếng trước, chắc là tám giờ hơn”.
Thư Tình vào phòng trực ban một lúc, sau đó đi ra nói: “Ở khoa nội trú, tầng 27”.
Triệu Dương mỉm cười: “Giờ em có bận không?”
“Khách sáo với em làm gì, có chuyện gì cứ nói đi”.
“Đi cùng anh nhé, là đồng nghiệp nữ nên một mình anh vào không tiện”.
Thư Tình hơi ngạc nhiên: “Không nhìn ra đó, từ bao giờ mà anh giữ ý tứ đến vậy?”
“Anh vẫn luôn giữ ý tứ đó chứ, chỉ là lúc trước em không phát hiện ra thôi”.
“Có đâu, là vì bạn gái anh à? Sợ cô ấy biết sẽ ghen?”
Triệu Dương không biết nên trả lời thế nào, đang yên đang lành sao lại nhắc tới cô ấy vậy.
Thư Tình mỉm cười: “Anh đừng nghĩ nhiều, em nhìn ra được anh rất quan tâm đến cô ấy, em thật tâm chúc phúc cho anh”.
Triệu Dương nói: “Em cũng vậy, nhanh tìm một người ở bên cạnh đi, như vậy mới bớt suy nghĩ lung tung”.
Ánh mắt Thư Tình phức tạp: “Hi vọng là vậy”.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, trong lúc này cô ta nhanh chóng tìm lại được sự vui vẻ.
Cảm giác thân thuộc từ Triệu Dương khiến cô ta cảm thấy ấm áp và yên tâm.
Bây giờ nghĩ lại, trước đây bản thân cô ta đúng là có phúc mà không biết hưởng, bỏ lỡ một người đàn ông tốt như Triệu Dương, kết quả thế nào đây?
Xôi hỏng bỏng không!