Tác giả đuối dần rồi, thôi còn ít chap nữa ráng theo cho full bộ
Chu Dương cảm thấy có lẽ nên cảm ơn bà Tạ.
Vì áp lực của bà Tạ, Tạ Linh Ngọc cuối cùng cũng phải đối mặt với tình cảm của mình.
Em yêu anh, ba chữ này khiến trái tim Chu Dương vô cùng cảm động.
"Vợ à, anh cũng yêu em! Em chờ anh, anh nhất định không để gia đình em gả em cho người khác!", Chu Dương kiên quyết nói.
Trước đây, anh không muốn bộc lộ thực lực của mình trước mặt Tạ gia, bởi vì Tạ Linh Ngọc cũng không muốn để anh bị lộ, và anh cũng không muốn dùng cách này để lấy lòng bà Tạ.
Nhưng bây giờ thì khác, anh và Tạ Linh Ngọc đều cùng lúc nhận ra tình cảm của mình!
Dù có chuyện gì xảy ra, họ cũng phải ở bên nhau! Họ phải thẳng thắn và thành thật với nhau!
Chu Dương hưng phấn đứng phắt lên, thậm chí anh hưng phấn tới nỗi luống cuống, nhảy nhót trong văn phòng.
Đối với một bá chủ thực thụ ở thành phố Đông Hải mà nói, hành vi này quả thực hơi trẻ con.
Có thể thấy, Chu Dương quả thực đang rất vui vẻ?
Nhưng anh không để ý rằng, ngoài cửa phòng làm việc, Thẩm Bích Quân đang chuẩn bị gõ cửa, trêи mặt cô thoáng hiện một vẻ mất mát, cô lặng lẽ thu bàn tay ngọc ngà của mình lại.
Thẩm Bích Quân lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của Chu Dương với vẻ thất thần, không ai biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì.
Về phía Chu Dương, sau một hồi phấn khích, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh thông báo với Hổ gia, Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn, sau đó nhanh chóng xuống tầng, lái xe của Thẩm Bích Quân về phía Tạ gia.
Thẩm Bích Quân ở trêи tầng nhìn thấy rõ Chu Dương lái xe của cô rời đi, nhưng cô không nói gì, chỉ im lặng thở dài, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Tại Tạ gia.
Tạ Linh Ngọc cuộn mình trêи ghế sofa, cô ôm chiếc gối trong lòng, vẻ mặt buồn bã.
Còn bà Tạ và một số người thân khác của Tạ gia đang ngồi đối diện với cô, liên tục bàn tán không ngớt.
"Linh Ngọc, đừng cứng đầu như vậy nữa có được không! Người nhà Phùng công tử đã làm gì mà khiến cháu không vừa mắt như vậy!"
"Đúng vậy, theo tôi thấy Linh Ngọc thật là ngốc, kiếm tiền đến mụ mị cả đầu óc. Người xưa nói hay lắm, phụ nữ không có tài là đức, phụ nữ ấy mà, không thể để họ tự mở công ty, nếu không, họ sẽ không biết bản thân mình đang ở đâu”.
"Không phải chỉ là một ít tiền thôi ư? Nhưng phụ nữ muốn nhiều tiền để làm gì? Không phải là lấy chồng sinh con à? Bất kể sự nghiệp lớn như thế nào, không phải vẫn phải từ bỏ hay sao?"
"Tìm được một người đàn ông giàu có mới là điều nên làm!”
Những lời này đã được những người họ hàng lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Thực ra nói trắng ra, bọn họ nói tới nói lui cũng chỉ là những lời này, không thể nói ra thứ gì mới mẻ cả.
Nhưng họ vẫn huyên thuyên không ngừng, như thể không bao giờ biết mệt.
Cuối cùng Tạ Linh Ngọc không nhịn được, liền nói: “Không phải cháu nói rõ rồi sao? Hiện giờ Chu Dương kinh doanh rất thành công. Anh ấy không hề thua kém so với Phong công tử mà mọi người nói. Tại sao mọi người không thể chờ anh ấy? Chờ anh ấy đến đây tự chứng minh bản thân mình không được sao?"
Thực ra Tạ Linh Ngọc không biết rốt cuộc bây giờ Chu Dương thành công như thế nào, nhưng chỉ dựa vào thân phận là người phụ trách dự án của công ty Danh Dương, anh ấy nhất định là một người thành công.
Nhưng không một người thân nào của cô chịu tin.
"Linh Ngọc, đừng làm loạn nữa, Chu Dương thành công hay không, chúng ta còn chưa biết sao?"
"Mới một năm trước, cậu ta còn là đồ bỏ đi, còn liên tục lấy tiền của nhà cháu. Cậu ta cũng mới rời khỏi nhà cháu được một năm, có thể đạt được thành tựu gì chứ?"
"Hơn nữa, với cái bản tính của cậu ta, nếu cậu ta có thành tích gì, có thể không ra ngoài khoe khoang sao?"
“Anh ấy khác với các người!”, Tạ Linh Ngọc tức giận nói.
“Không giống với chúng tôi?”, câu nói này của Tạ Linh Ngọc khiến đám người thân của cô tức giận.
"Được rồi, được rồi, bây giờ cứ coi như tên vô dụng đó đã giỏi giang hơn, vậy một tháng cậu ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có kiếm nổi năm nghìn tệ không?"
"Cho dù lương của cậu ta khoảng năm nghìn, thậm chí sáu nghìn tám nghìn một tháng cũng được, nhưng cháu đem cậu ta ra so sánh với Phùng công tử, không phải hơi quá đáng sao?"
"Cháu có biết Phùng công tử rốt cuộc có thực lực cỡ nào không?"
Trêи thực tế, Phùng công tử mà họ nói cũng chỉ là một kẻ bình thường.
Về tài sản, thậm chí còn không bằng Tạ Linh Ngọc... nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là hắn rộng rãi!
Phùng công tử tên thật là Phùng Tiến Kinh, còn bố là Phùng Khai Sơn, là một ông lớn trong ngành trà ở thành phố Đông Hải.
Trong số những người bình thường, ông ta xếp thứ hai.
Địa vị chỉ đứng sau Lý Đại Hải.
Tổng tài sản của Phùng gia khoảng bốn tỷ.
Và vị Phùng công tử này này đã bỏ ra hai mươi nghìn tệ để đút lót những người thân của Tạ Linh Ngọc.
Hai mươi nghìn tệ đủ để mua các loại quần áo loại hàng trăm tệ, các loại sữa hoặc hoa quả loại vài chục tệ v.v...
Nói tóm lại, khi Phùng công tử đến Tạ gia chưa bao giờ đến tay không, lần nào cũng mua những thứ hơn một nghìn tệ, cứ như vậy, Phùng công tử mới trở thành người xứng đáng nhất trong mắt bọn họ.
Vì vậy, tất cả đều thuyết phục Tạ Linh Ngọc gả cho tên họ Phùng này, về phần bà Tạ, bà ta là một kẻ ngốc, bà ta đã bị che mắt từ lâu rồi.
Ngoài ra, bà ta vẫn luôn ghét Chu Dương, trong hoàn cảnh như vậy, bà ta bắt đầu ủng hộ cuộc hôn nhân của Tạ Linh Ngọc.
Nếu Tạ Linh Ngọc không kết hôn với Phùng công tử, bà ta sẽ giam cầm Tạ Linh Ngọc lại, cô đã bị giam ba ngày rồi!
Hôm nay là ngày Phùng gia mang sính lễ đến cho Tạ gia! Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Hàng xóm trong khu phố và thậm chí nhiều bạn bè của Tạ Linh Ngọc đều biết chuyện này.
Tạ Linh Ngọc thực sự không còn cách nào khác, đành phải gọi cho Chu Dương.
Đã đến ngày trao sính lễ, Tạ Linh Ngọc vẫn không đồng ý với cuộc hôn nhân, vì vậy những người thân này đã tập trung ở đây để cố gắng thuyết phục Tạ Linh Ngọc.
Tạ Linh Ngọc vẫn chỉ im lặng.
Lúc này, Tạ gia có tiếng gõ cửa.
Chu Dương đã tới!
Nhưng những người trong nhà đều không biết Chu Dương đã tới.
Một người bà con đang canh cửa sổ nhìn xuống dưới tầng thấy một chiếc Maserati đang đi tới, ông ta liền nói: "Chà, mọi người xem này, xe sang làm sao!"
"Chiếc xe đó phải hàng triệu tệ, chỉ có Phùng công tử mới lái được loại xe đó!"
"Phùng công tử đến rồi, mọi người chuẩn bị đón tiếp!"
Đám đông tụ tập ở cửa thì có tiếng gõ cửa.
Họ vui mừng mở cửa và hò hét chào đón, nhưng người đứng ở cửa lại là Chu Dương.
Nụ cười của đám người này liền tắt ngấm.
Sau một hồi im lặng, lập tức có người chửi bới: "Thật là xui xẻo, sao lại là tên này!"
"Đúng thế, cậu ta còn tới để làm gì nữa vậy? Cậu ta nghĩ cậu ta và Tạ gia vẫn còn quan hệ gì sao?’’
Lúc này bà Tạ cũng đi tới, bà ta lạnh lùng nhìn Chu Dương một lúc rồi đột nhiên tát anh một cái.
"Cút đi! Ở đây không hoan nghênh mày!", bà Tạ lạnh lùng nói.