Mặc dù Chu Dương thể hiện tinh thần bất khuất, nhưng đối mặt với sức mạnh nghiền nát của đạo trời, Liên quân võ đạo vẫn lộ ra vẻ sợ hãi.
Không khuất phục thì đã làm sao? Liệu họ có thể giành chiến thắng không?
"Mọi người, tôi biết trong lòng các vị nghĩ như thế nào”.
Chu Dương cảm nhận được suy nghĩ của mọi người, anh quay lưng về phía họ nói: "Nhưng xin hãy nghe tôi nói, trận chiến này liên quan đến sự sống chết của tất cả chúng ta”.
"Tôi phải thừa nhận rằng tên khốn trêи trời kia mạnh đến mức hơi quá đáng rồi”.
"Nhưng thế thì đã sao? Nếu chúng ta không đấu tranh, chúng ta chắc chắn sẽ chết. Ngay cả nền văn minh của chúng ta cũng sẽ biến mất cùng chúng ta và bị chôn vùi ở nơi này”.
"Vậy chúng ta còn phải sợ điều gì nữa? Chúng ta đã không còn đường lui, cũng không có gì để mất nữa rồi”.
Chu Dương nhẹ giọng nói: "Hãy chiến đầu với tinh thần quyết tử. Dù chết cũng phải dạy cho tên đó một bài học ra trò, để tên khốn đó hiểu rằng con người không dễ bắt nạt như vậy, có được hay không?"
Những lời nói này của Chu Dương đã khơi dậy sự máu lửa của nhiều người.
Thử hỏi ở đời ai chả có thứ gì đó để quan tâm? Hoặc là có một vài bạn bè người thân mà họ quan tâm?
Hiện giờ đạo trời sắp diệt bọn họ, nếu bây giờ từ bỏ, nhất định sẽ chết, đây là điều không có gì phải nghi ngờ.
Nhưng đúng như Chu Dương đã nói, dù thế nào đi nữa, đạo trời đó cũng sẽ hủy diệt mọi thứ của mình.
Tại sao không liều chết đấu tranh?
Dù có chết đi nữa thì cũng phải dạy cho tên đó một bài học!
Cùng với việc Chu Dương tiến lên bầu trời, toàn bộ Liên quân võ đạo đột nhiên hét lớn một tiếng chấn động trời đất! Đọc nhanh tại Vietwriter.net
"Giết!"
Vô số tiên sư bay lên trời và bao vây Hóa thân đạo trời từ xa, trong khi Chu Dương đến thẳng trước mặt Hóa thân đạo trời.
Đây là kế hoạch tác chiến mà bọn họ đưa ra lúc ban đầu, các tiên sư dùng tấn công tầm xa, còn Chu Dương thì đối mặt áp chế Hóa thân đạo trời.
Khi những đòn đánh từ xa và sức mạnh của Chu Dương đã cạn kiệt, vẫn còn hàng vạn tông sư võ giả, hoàng đế võ giả v.v đang chờ sẵn bên dưới để cận chiến với hóa thân của đạo trời.
"Đạo trời sao? Hãy chuẩn bị ngênh đón cơn thịnh nộ của nhân loại đi?", Chu Dương cười nói: "Tôi thật tò mò, chắc là anh không có cảm xúc phải không?"
"Anh có biết cảm giác tức giận là như thế nào không?"
"Đó quả là một cảm giác khiến người ta sảng kɧօáϊ!"
Chu Dương nhẹ giọng nói.
Hóa thân đạo trời khẽ nhíu mày, hiển nhiên không hiểu Chu Dương muốn biểu đạt ý gì.
Hóa thân đạo trời nói: “Người phàm tục không thể là đối thủ của thần được, các người phải biết tội của mình và phải đền tội với tôi”.
"Câm miệng đi! Không ai phải đền tội với anh!", Chu Dương thét lên: “Lãnh vực hoàng đế, khởi động!”
Cách duy nhất để chiến đấu chống lại hóa thân của đạo trời là lãnh vực hoàng đế.
Mặc dù trước đó lãnh vực hoàng đế của Chu Dương dường như không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến Hóa thân đạo trời.
Nhưng đó là bởi vì thực lực của Chu Dương vẫn còn quá yếu.
Nhưng lần này thì khác.
Đốt cháy tuổi thọ, dòng máu tinh khiết, dâng hiến thân mình!
Chu Dương trực tiếp đưa ra tất cả, toàn bộ đều dùng để tập trung tinh lực thao túng lãnh vực hoàng đế, lúc này thực lực của anh đã trở nên mạnh chưa từng có.
“Thần, anh đã từng quỳ xuống chưa?”, Chu Dương hờ hững nói: “Quỳ xuống cho tôi!”
Năng lượng hỗn loạn lập tức quấn lấy Hóa thân đạo trời, nhưng Hóa thân đạo trời vẫn vô cảm, hắn thậm chí muốn tùy tiện phất tay để hóa giải lãnh vực hoàng đế của Chu Dương.
Nhưng lần này, hắn đã thất bại.
Sức mạnh vô song ngưng tụ quanh người, cưỡng ép bao bọc và khống chế hắn, thân thể Hóa thân đạo trời lao thẳng xuống dưới, hắn không còn lơ lửng trêи không được nữa mà nhanh chóng bị kéo xuống đất.
"Hành động!"
Chu Dương ra lệnh, hơn một trăm tiên sư lơ lửng trêи không đồng thời ra tay.
Vô số sự công kϊƈɦ năng lượng bùng nổ trêи thân thể Hóa thân đạo trời, còn Chu Dương cũng ngã xuống đất.
Hóa thân đạo trời quỳ một chân xuống đất, có thể thấy hắn đang phải gánh chịu áp lực rất nặng nề.
Đó là áp lực từ Chu Dương, nhưng những đòn tấn công tầm xa của hơn một trăm vị tiên sư dường như không gây tổn hại gì cho hắn, mặc dù mép quần áo có chút lộn xộn, nhưng hắn quả thực không hề hấn gì.
“Người phàm, các người đã gây ra tội lỗi lớn!”, Hóa thân đạo trời gầm lên.
"Thì ra anh cũng biết quỳ à, anh xem anh không phải là vô địch có đúng không?", Chu Dương lạnh lùng nói.
"Tôi không hiểu ý của anh, quỳ gối không phải chỉ là một hành động thôi sao. Bây giờ tư thế này có thể khiến tôi chịu được áp lực của anh dễ dàng hơn, nhưng nó không thể hiện điều gì cả", Hóa thân đạo trời nói: "Có điều, dám ra tay với thần, các người đã sẵn sàng hứng chịu cơn thịnh nộ của thần hay chưa?"
“Không phải chúng ta vẫn luôn sẵn sàng hay sao?”, Chu Dương chế nhạo.
Thực ra bây giờ sự tự tin của anh đã hồi phục rất nhiều.
Mặc dù Chu Dương cũng biết rằng mình sẽ không sống được bao lâu nữa.
Có thể có kết quả như hiện tại, đó là sự tổn hại do Chu Dương tự thiêu đốt tuổi thọ của mình mới tạo nên được.
Nhưng điều này cũng cho thấy rằng Hóa thân đạo trời không phải là bất khả chiến bại.
Chỉ cần sức mạnh bùng phát bằng cách đốt cháy mạng sống của anh đủ để giam cầm mọi quy tắc mà hắn kiểm soát.
Có lẽ có thể thắng.
Đây là sự va chạm của hai nền văn minh, nếu không hy sinh là điều không thể, Chu Dương đã sẵn sàng hy sinh.
“Đi chết đi!”, Chu Dương rống lên một tiếng, lao về phía Hóa thân đạo trời.
Anh muốn xé xác tên này!
“Giam cầm đạo trời!”, nhưng đúng lúc này, Hóa thân đạo trời đã thoát được khỏi lãnh vực hoàng đế của Chu Dương.
Hơn nữa, hắn đã giam cầm Chu Dương lại.
"Nền văn minh của loài người thực sự là nguồn gốc của tội lỗi”.
“Tất cả các người sắp chết rồi!”, Hóa thân đạo trời vừa nói vừa bay lên không trung một lần nữa.
Và lần này, hắn cũng điều khiển Chu Dương cùng bay lên.
"Điều tôi muốn phán xét chỉ là tội lỗi của nền văn minh nhân loại. Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi sẽ hủy diệt toàn bộ nền văn minh nhân loại”.
"Nhưng bây giờ, vì các người đã dám ra tay với thần, tội lỗi của các người đã nặng đến mức không thể tha thứ, vậy hãy chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của thần đi!"
Hắn định làm trò gì đây? Ngay từ đầu hắn không hề có ý định tiêu diệt nền văn minh nhân loại ư? Mọi người đều nhìn nhau.
"Thôi mặc kệ, làm đi! Dù sao cũng đã quá muộn để dừng lại!", một người nào đó hét lên.
Tất cả các tiên sư lại ra tay một lần nữa.
Nhưng sau vô số sức mạnh công kϊƈɦ, hóa thân của đạo trời vẫn bình an vô sự bước ra và đến trước mặt Chu Dương.
"Trước hết, tôi phải xét xử tên tội đồ tội nặng nhất là anh”.
"Hoàng đế của nhân loại, anh không nên đại diện cho nhân loại”.
Hóa thân của đạo trời vừa nói vừa tàn nhẫn dùng cánh tay đâm vào trái tim của Chu Dương.
Lần này, vết thương của Chu Dương không thể bình phục được nữa.
Chân khí của anh đã bị giam cầm, không thể tự sửa chữa vết thương, và bản thân anh đang trong tình trạng thiêu đốt sinh mệnh của mình.
Chu Dương mở to hai mắt, dần dần mất đi thần sắc.