Cũng giống như Sasuke trong "Naruto", sau khi trải qua đại chiến ninja lần thứ tư, anh quyết tâm hóa thân thành kẻ ác.
Bởi vì trêи đường đi anh đã chứng kiến quá nhiều cuộc tranh đấu, hòa bình thực sự không thể tồn tại trêи thế giới, nơi có người ắt sẽ có đấu tranh vì lợi ích.
Nhưng nếu như cả nhân loại đều sống dưới sự hoảng sợ của một bóng đen khổng lồ, mọi người sẽ buông bỏ đấu tranh và đoàn kết một lòng cùng nhau chống lại thế lực đen tối lớn mạnh đó.
Đạo lý này cũng tương tự như ở trong gia tộc.
Chu gia quá lớn mạnh, lớn mạnh đến mức gần như không có đối thủ, vì vậy người trong gia tộc mới lạnh lùng vô tình, bởi vì trong đầu của bọn họ đã bị lợi ích làm cho mờ mịt, mỗi một người đều muốn trở thành người tối cao trong gia tộc.
Nhưng ngay từ đầu sự tồn tại của Chu Dương đã khiến bọn họ thay đổi cách nghĩ.
Đây là một sự thay đổi âm thầm.
Khi bọn họ nghe thấy được sự tồn tại lớn mạnh của Chu Dương, trong tiềm thức của bọn họ sản sinh ra một suy nghĩ phải bảo vệ Chu gia.
Vì vậy những người ban đầu không thể đoàn kết đã sớm đoàn kết lại hơn nữa cùng với sự áp sát từng bước một của Chu Dương, suy nghĩ này của bọn họ cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Cuối cùng Chu Hằng Thiên dùng cái chết của mình để đánh thức cảm xúc mãnh liệt trong lòng bọn họ.
Lần đầu tiên Chu gia buông bỏ xuống lợi ích, lựa chọn tình thân.
Bọn họ đồng ý với Chu Dương rằng Chu gia có thể giải tán, chỉ cần có thể cho Chu Hằng Thiên một nơi yên nghỉ.
Chu Dương nhìn thấy cảnh này nên cũng sớm buông bỏ.
Nói cho cùng những người này đều là người thân của anh.
Nếu như bọn họ đã tìm lại được cảm xúc của mình, sao anh còn không thể buông xuống được chứ?
Khi Chu Hằng Thiên chết, mẹ của anh cũng đã bật khóc, không phải sao?
Trước đến nay thù hận không phải mục đích.
Thù hận chỉ là để giải tỏa sự tức giận trong lòng, thoát khỏi sự kìm kẹp của quá khứ sau đó mở ra một cuộc sống mới.
Bây giờ Chu Dương đã buông bỏ được thù hận, vậy thì mục tiêu mới mà anh nên theo đuổi là gì đây?
Để mẹ và Tạ Linh Ngọc hạnh phúc, làm cuộc sống của bản thân không còn phiền muộn.
Đương nhiên, vẫn còn một người rất quan trọng mà anh không thể quên, Thẩm Bích Quân.
Sau đó giải cứu Thẩm Bích Quân.
Đối với những người đã từng giúp đỡ, những người tốt bụng đối xử tốt với mình trong cuộc sống, Chu Dương muốn báo đáp, đổi lấy cho bọn họ một đời bình an.
Đây mới là mục tiêu mà Chu Dương muốn theo đuổi.
Nói cách khác, bây giờ cho dù là vì mẹ của anh, Chu Dương cũng sẽ không để Chu Hằng Thiên chết đi.
Khi trái tim con người bị thương, ý thức chỉ có thể duy trì trong tám giây không hoàn toàn chết hẳn.
Bây giờ đã trôi qua tám giây, vì vậy bác sĩ mới tuyên bố Chu Hằng Thiên đã chết.
Nhưng đối với Chu Dương, tám giây không phải là cực hạn.
Máu vẫn chưa lạnh đi, chỉ có điều bởi vì tim bị vỡ nên máu không thể tuần hoàn được mà thôi.
Chữa trị và làm cho tim đập lại, nếu như có thể làm được hai điều này trong thời gian ngắn vẫn có thể cứu được.
Nhưng điều này không thể giải thích được trêи phương diện y học.
Tim đập lại quả thực có thể cứu một người vừa mới bất tỉnh, nhưng trái tim đã bị thương tổn, phải làm sao để ép nó đập lại một lần nữa?
Chu Dương có thể.
Chân khí của tối thượng hoàng đế bắt đầu kϊƈɦ hoạt, chân khí thuần chất đến cực điểm truyền vào trong cơ thể của Chu Hằng Thiên, vào thời điểm rút con dao găm ra trái tim sẽ hoàn toàn hồi phục lại, thậm chí không chảy ra một giọt máu nào.
Hơn nữa dưới sự tăng cường chân khí của Chu Dương, chức năng của tim sẽ mạnh hơn nhiều so với ban đầu.
Bước tiếp theo là làm cho tim đập lại, máu lại một lần nữa tuần hoàn, ngón tay trêи cơ thể chưa hoàn toàn giảm nhiệt của Chu Hằng Thiên cử động trước.
Nhiệt độ cơ thể tăng trở lại, Chu Hằng Thiên từ từ mở mắt trước sự chứng kiến của mọi người.
"Tôi, tôi đây là...", Chu Hằng Thiên ngơ ngác nhìn xung quanh.
Ông đã quyết tâm chết rồi, cũng đã cho rằng bản thân chắc chắn sẽ chết.
Nhưng người đã chết còn có ý thức sao?
Đây là nơi nào?
Tại sao những gương mặt này lại quen thuộc như vậy? Đây là Chu gia sao?
Nói cách khác đây là sau khi ông chết đi, ý thức lại tạo ra thế giới này sao?
Chu Hằng Thiên nghĩ như vậy.
Ông không cho rằng bản thân đã hồi sinh từ cõi chết mà cho rằng sau khi chết, ý thức chưa tiêu tan hơn nữa còn tạo ra một thế giới mà bản thân muốn nhìn thấy nhất.
Nếu như thật sự như vậy, người còn sống cũng được an ủi hơn.
Ông vô thức mỉm cười.
Xung quanh truyền tới tiếng hoan hô: "Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Thật sự tỉnh lại rồi!".
"Không thể tin được! Đây là năng lực của tối thượng hoàng đế sao? Có thể nghịch thiên cải mệnh ư?"
Ba hoàng đế võ giả của Chu gia lần lượt cảm thán.
Bọn họ cũng là hoàng đế võ giả, chân khí của bọn họ cũng có thể giúp người chữa vết thương.
Tuy nhiên chân khí của bọn họ không thuần khiết như vậy, không thể đạt đến trình độ như Chu Dương.
Nhận thức của mọi người về Chu Dương lại nâng lên một tầng cao mới.
Mạnh mẽ, thông minh, lề lối, thậm chí có thể nghịch thiên cải mệnh!
Đây rốt cuộc là gì chứ?
Giống như một vị thần.
Trong hoàn cảnh này, cho dù Chu Dương thật sự yêu cầu Chu gia giải tán, bọn họ cũng không có bất kỳ oán hận nào.
Bởi vì bọn họ đã hiểu ra một số thứ.
Sau một hồi hoan hô, Chu Hằng Thiên cũng đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, đồng thời lúc này mọi người của Chu gia đổ dồn ánh mắt về phía Chu Dương.
Lần này, trong ánh mắt của bọn họ không còn sự thù hằn, tức giận nữa, chỉ đầy sự tôn kính.
"Chu tiên sinh, cảm ơn cậu đã ra tay cứu gia chủ", đại trưởng lão nói.
Nhưng lúc này không biết ai đột nhiên hô lên một câu: "Cảm ơn thiếu gia ra tay giúp đỡ!"
Sau đó tất cả mọi người đều đồng thanh hô: "Cảm ơn thiếu gia ra tay giúp đỡ!".
"Thiếu gia", khi Chu Dương vừa bước vào cửa, từ này đã được mọi người của Chu gia đồng thanh hô lên.
Nhưng lần này khác với lần trước, ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
Đại trưởng lão hơi sững sờ, nhìn đám người của Chu gia ở phía sau sau đó lại nhìn Chu Dương, nở một nụ cười: "Nếu đã như vậy, vậy thì cho phép tôi được gọi cậu một tiếng thiếu gia".
"Thiếu gia, Chu gia từng phạm sai lầm như bây giờ tôi lấy danh nghĩa đại trưởng lão xin thiếu gia hoạch định về phương hướng cho tương lai của Chu gia”.
"Nếu như cậu cho rằng mô hình gia tộc này không cần thiết tồn tại, vậy thì Chu gia sẽ lập tức giải tán!", đại trưởng lão thành khẩn nói.
Những người khác nhìn Chu Dương bằng ánh mắt rực lửa, nhưng trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa sự khẩn cầu.
Bọn họ đã ý thức được sai lầm của bản thân, đồng thời có thể chấp nhận bất cứ hình phạt nào.
Nhưng trong sâu thẳm trái tim họ vẫn vô cùng khao khát Chu gia có thể tiếp tục tồn tại.
Không dễ gì mới hiểu được sự quan trọng của tình thân, bây giờ Chu gia đột nhiên giải thể coi như chuyện gì chứ?
Chu Dương im lặng một lúc, sau đó khẽ cười: "Nếu như mọi người đã gọi tôi là thiếu gia, vậy thì tôi muốn giám sát sự phát triển tiếp theo của Chu gia, không vấn đề gì chứ?"