Chu Dương chậm chạp không lên tiếng, còn Trần Thế Hào và Tôn Liên ngồi một bên khá căng thẳng.
Có vẻ như Chu Vỹ Hải đưa ra hai điều kiện cho Chu Dương, chỉ cần anh có thể làm được một trong hai thì Chu Vỹ Hải sẽ đồng ý giúp đỡ.
Nhưng nếu so sánh hai điều kiện này với nhau, Trần Thế Hào biết Chu Vỹ Hải chỉ cho Chu Dương một lựa chọn duy nhất.
Chu Dương có thể cho Chu Vỹ Hải ích lợi gì?
Trần Thế Hào không nghĩ ra, ông cũng không nghĩ Chu Dương có thể cho Chu Vỹ Hải lợi ích gì.
Thế nên chỉ còn điều đầu tiên mới là mục đích thực sự của Chu Vỹ Hải.
Chu Dương có quan hệ gì với Chu Vỹ Hải để ông ấy đồng ý giúp Chu Dương chống lại Hứa gia?
Hơn nữa lời nói khó hiểu lúc nãy của Chu Vỹ Hải, Trần Thế Hào biết e rằng Chu Vỹ Hải đã nhìn ra thân phận của Chu Dương.
Nhưng vì Chu Dương không thừa nhận, Chu Vỹ Hải cũng không có bằng chứng trực tiếp nên ông mới đưa ra điều kiện như vậy.
Mà nếu Chu Dương muốn Chu Vỹ Hải giúp anh thì chỉ còn cách nói ra thân phận của mình.
Trần Thế Hào bất lực, nhìn Chu Dương.
Lúc này, mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào Chu Dương.
Nếu anh không muốn nói cho Chu Vỹ Hải biết thân phận của mình thì anh cũng sẽ không nói thẳng ra.
Vì vậy thật ra cơ hội lần này vẫn nằm trong tay Chu Dương.
“Được.”
Chu Dương thầm thấp thỏm, tất nhiên anh đã nghĩ đến những điều này, chỉ là bây giờ anh vô cùng rối rắm.
Anh không biết rốt cuộc Chu Vỹ Hải này có đáng tin hay không.
Nên biết ngay cả Thủy Băng Nguyệt – đại tiểu thư Chu gia này cũng không có cuộc sống tốt đẹp ở Chu gia, một khi người Chu gia biết được thân phận đứa con riêng của Chu Hằng Thiên thì hậu quả sẽ rất khó lường.
“Sao vậy? Đã nghĩ kỹ chưa?”
Chu Vỹ Hải nhìn đồng hồ, khẽ cười nói.
Thái độ này vô cùng rõ ràng, tiếp đãi các người lâu như vậy, nếu Chu Dương vẫn không thể đưa ra quyết định thì ông ấy cũng chỉ đành tiễn khách.
Dù sao ông ấy cũng là chủ tịch tòa nhà tài chính Thiên Địa, mỗi ngày công việc cần giải quyết cực kì nhiều, không thể lãng phí thời gian vào chuyện nhỏ nhặt không liên quan đến mình.
Đối với Chu Vỹ Hải, Chu Dương không nói ra thân phận của mình chỉ là một người không đáng bận tâm, đối phó với Hứa gia cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Chí ít không phải khiến Chu Vỹ Hải tự thêm rắc rối cho mình.
“Thôi vậy, cứ tin Trần Thế Hào một lần đi!”
Thầm cắn răng, Chu Dương nhanh chóng đưa ra quyết định.
Dù sao trước đây Trần Thế Hào đã nói không ít chuyện của Chu Vỹ Hải, nói với Chu Dương, ông ấy không phải là người ác ý.
Thế nên Chu Dương quyết định đánh cược vào lần này.
Dù sao cũng không có gì to tát, vẫn giống mình lúc trước, cũng sẽ không có gì thay đổi quá nhiều.
“Tôi quyết định rồi”.
Chu Dương trầm giọng nói, vẻ mặt anh trở nên vô cùng nghiêm túc, đôi mắt sáng ngời nhìn Chu Vỹ Hải như thể đã quyết tâm rất nhiều.
“Hả? Đã quyết định rồi sao? Cậu nói tôi nghe xem nào, cậu có thể thỏa mãn yêu cầu nào của tôi đây?”
Chu Vỹ Hải khẽ cười nói, tuy ông ấy đã hơn bảy mươi tuổi nhưng thần thái vẫn rất tốt.
“Lúc nãy ông nói không sai”.
Chu Dương cắn răng trầm giọng nói.
“Ồ? Tôi nói cái gì, tôi tuổi đã lớn không nhớ mình đã nói gì, cậu có thể nhắc lại được không?”
Chu Vỹ Hải nghiêng tai khẽ nói, tựa hồ thật sự không nhớ vừa rồi mình nói gì, muốn nghe Chu Dương nói lại lần nữa.
“Tôi là con trai Chu Hằng Thiên, Chu Hằng Thiên là bố ruột của tôi!”
Chu Dương trầm giọng hét, lúc nói ra câu này dường như anh đã dùng hết sức lực, cả người trở nên ủ rũ, tinh thần cũng hơi uể oải.
Nói ra câu này cũng đồng nghĩa với việc anh thừa nhận quan hệ của anh và Chu gia, hơn nữa còn nói ngay trước mặt Chu Vỹ Hải, vậy sau này anh không còn cơ hội rút lại lời nói hoặc phủ nhận nữa.
“Thật à! Cậu không phải vì muốn tôi giúp mà nói lung tung đấy chứ?”
Chu Vỹ Hải khẽ sửng sốt, gương mặt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng sau đó ông che giấu vẻ vui mừng của mình, trái lại bình thản cười nhìn Chu Dường.
“Ông Chu, không phải ông hy vọng tôi thừa nhận sao. Sao bây giờ tôi đã thừa nhận sự thật thì ông lại không tin?”
Chu Dương hỏi ngược lại, càng nhìn Chu Vỹ Hải, anh càng cảm thấy những người như ông ấy thật sự rất gian manh.
“Ha ha, tốt, tốt!”
Nghe Chu Dương nói vậy, Chu Vỹ Hải lập tức cười ha ha, run rẩy đứng lên nhưng cơ thể lại vô cùng rắn chắc, sải bước đi đến trước mặt Chu Dương.
“Nhóc con ngoan, vừa rồi không phải vẫn còn mạnh miệng không thừa nhận sao? Ông già này vừa nhìn cậu cứ ngỡ thấy Chu Hằng Thiên lúc còn trẻ vậy, sao có thể nhận nhầm được!”
Chu Vỹ Hải cười nói, vui vẻ vỗ vai Chu Dương.
“Vậy nên ông đưa ra hai yêu cầu này chính là muốn tôi thừa nhận quan hệ của mình với Chu Hằng Thiên à?”
Chu Dương hơi bất mãn hỏi ngược lại, nhưng so với lúc nãy, vẻ nghiêm nghị trêи gương mặt Chu Dương đã dịu đi nhiều.
Ít nhất sau khi anh tiết lộ mối quan hệ giữa mình và Chu Hằng Thiên, anh không thấy ý xấu nào trêи người Chu Vỹ Hải.
Điều này chứng tỏ Chu Vỹ Hải sẽ không làm hại anh, ít nhất sẽ không vì anh là con riêng của Chu Hằng Thiên mà lòng sinh ra ác ý.
Như vậy Chu Dương hoàn toàn yên tâm.
Chu Dương thầm mừng rỡ.
Anh thừa nhận quan hệ giữa mình và Chu Hằng Thiên chứng tỏ Chu Vỹ Hải đã đồng ý giúp anh đối phó với Hứa gia.
Có Chu Vỹ Hải giúp đỡ, Chu Dương càng có tự tin hơn.
“Ha ha, đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn nho nhỏ không đáng nhắc đến. Nào, nhóc con, hơn hai mươi năm nay, cậu sống như thế nào, bây giờ trong nhà có ai không, mẹ cậu vẫn khỏe chứ?”
Chu Vỹ Hải kéo tay Chu Dương đến ngồi trêи sofa như một người ông để Chu Dương nói về cuộc sống của anh trong nhiều năm nay.
Chu Dương cũng bất lực, thấy Chu Vỹ Hải phấn khích như vậy, tất nhiên anh ngại cắt ngang lời ông ấy, chỉ đành chậm rãi nói về cuộc sống nhiều năm nay của mình.
…
Thời gian trôi qua, Chu Dương cũng bắt đầu kể về cuộc sống nhiều năm nay.
Trần Thế Hào và Tôn Liên ngồi một bên yên lặng nghe.
Chu Vỹ Hải kéo tay Chu Dương, vừa nghe vừa liên tục cảm thán, gương mặt cũng đầy vẻ cảm khái.
Chu Dương nói đến đoạn thâm tình, Chu Vỹ Hải thậm chí còn khóc.
Nhưng Chu Dương nói đến lúc trước anh ở rể Tạ gia, có quan hệ không tốt với Tạ gia, bị Tạ gia khinh thường, sắc mặt Chu Vỹ Hải càng u ám, thậm chí hơi nghiêm nghị.