Về lý mà nói, đáng ra bà Chu phải hận ông mới phải.
Ấy thế mà bà không hề hận ông chút nào.
Dù sao, năm đó còn trẻ, hai bên có tình cảm với nhau nên mới ở bên nhau.
“Dạ, bố vẫn khỏe, vẫn luôn ở thủ đô.”
Thủy Băng Nguyệt ngả vào lòng bà Chu, nói những lời riêng tư.
“Vậy… mẹ con đâu?”
Bà Chu nghĩ tới Chu Hằng Thiên rồi lại nhìn Thủy Băng Nguyệt, bỗng bà nghĩ tới mẹ của cô ấy, không biết bà ấy là người như nào.
“Mẹ con đã mất khi con sáu tuổi.”
Tâm trạng của Thủy Băng Nguyệt bỗng trở nên buồn hơn.
“Ôi, không sao, sau này mẹ chính là mẹ con, con đã gọi mẹ là mẹ hai rồi thì sau này con chính là con gái của mẹ.”
Vẻ mặt bà Chu trầm xuống, đầy xót xa nhìn Thủy Băng Nguyệt.
Bà không ngờ người đó lại chết sớm vậy.
Bà thầm thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Thủy Băng Nguyệt cũng dịu dàng hơn.
Lúc này, Chu Dương, Thủy Băng Nguyệt và bà Chu đang nói chuyện trong phòng, còn mấy người phụ nữ ở dưới tầng lại rơi vào trầm lặng.
Họ đồng loạt nhìn lên phòng của Chu Dương, muốn thấy có người bước ra.
Nhưng, một phút, mười phút, rồi lại nửa tiếng trôi qua…
Mãi cho tới gần một tiếng, Chu Dương mới từ từ đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, thở dài một hơi, như gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng.
“Xuống rồi!”
Các cô kinh ngạc, nhìn Chu Dương với ánh mắt đầy lạ thường, như thể nếu anh không thành thật nói ra, họ sẽ không để yên.
Chu Dương cũng cảm nhận được ánh mắt của họ, anh chột dạ, anh biết chắc là không thể trốn nổi.
Nhưng cũng may, Thủy Băng Nguyệt không phải ai khác, mà chính là em gái anh.
“Khụ khụ, mọi người đang làm gì vậy?”
Chu Dương biết rõ nhưng vẫn hỏi, đi xuống rồi ngồi trêи ghế sofa, thoải mái cầm một quả chuối lên ăn.
Mà vẻ ung dung thong thả không biết tình hình nghiêm trọng đó bỗng khiến cho các cô gái tức giận.
Thẩm Bích Quân nháy mắt với Tô Hiểu Manh, ánh mắt tràn đầy vẻ ra dấu và khích lệ.
“Ha ha, anh Chu Dương, chị vừa rồi là ai thế?”
Tô Hiểu Manh xiết chặt tay hỏi nhỏ, giống như chỉ hỏi bừa, chứ không có ý hóng hớt.
Còn mấy cô khác thì dỏng tai lắng nghe thật kỹ, không để lọt mất tin gì quý giá.
“Ha ha, đó là em gái tôi.”
Chu Dương cười nói.
“Em gái? Anh giỏi thật, không ngờ anh dám nhận cô ấy là em gái, nhận đã đành, đằng này còn dẫn về nhà, không biết anh có bao nhiêu em gái ở ngoài kia đây?”
Thẩm Bích Quân không nhịn nổi, nhếch miệng nói, ánh mắt sắc bén nhìn Chu Dương, như thể nếu anh không cho cô ấy một đáp án vừa ý, cô ấy sẽ không để yên chuyện này.
“Ôi, tôi không nói thì mọi người lại nhìn tôi chằm chằm, giờ tôi nói rồi mọi người lại không tin, cô ấy là em gái tôi thật mà, em gái cùng cha khác mẹ.”
Chu Dương cười thầm, cố tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Cái gì? Em gái cùng cha khác mẹ?”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Thẩm Bích Quân nghiêng đầu, ngờ vực nhìn Chu Dương, ánh mắt vẫn không tin lắm.
Dù gì, trước kia chưa thấy Chu Dương nhắc tới bố của anh bao giờ, giờ đột nhiên xuất hiện một người em gái cùng cha khác mẹ, quả là kỳ lạ.
“Tôi nói thật mà, giờ em ấy đang nói chuyện với mẹ tôi về người bố mà tôi không biết mặt mũi như nào kìa, kệ họ đi, chúng ta ăn cơm, đói chết đi được.”
Chu Dương cười gượng nói.
Tuy vừa rồi anh cùng Thủy Băng Nguyệt uống mấy cốc cafe, ăn vài miếng bánh ngọt, nhưng hiện giờ bụng anh đang sôi liên tục.
Thấy Chu Dương nói vậy, họ mới hơi tin.
Nhưng phải đợi bà Chu và Thủy Băng Nguyệt ra thì họ mới đưa ra quyết định cuối cùng.
“Ăn cái gì, cô và em gái anh còn chưa ăn, mà anh đã nghĩ tới ăn, anh có lương tâm không hả.”
Thẩm Bích Quân nói với vẻ mặt khinh thường.
Giống như trong biệt thự lúc này chỉ có mình Chu Dương là người khiến người ta phiền chán nhất.
Điều này khiến cho Chu Dương không thể chấp nhận ngay được, đau lòng muốn chết.
Nhưng anh đường đường là một người đàn ông, lại không thể tranh luận với mấy người phụ nữ này nên anh đành phải ngồi im một góc trêи sofa, tủi thân ăn tạm hoa quả để lót bụng.
Gần hai tiếng trôi qua, cửa phòng Chu Dương mới lại mở ra.
Bà Chu và Thủy Băng Nguyệt cùng đi ra.
Đến khi hai người đi xuống rồi tới phòng khách tầng một, mấy cô mới thấy bà Chu đang nắm tay Thủy Băng Nguyệt, hơn nữa trêи mặt vẫn còn vết tích của hai dòng nước mắt, vành mắt đỏ hoe.
Rõ ràng, hai người họ đã trải qua một trận nước mắt đầm đìa ở trong phòng.
Và điều có thể khiến bà ấy khóc như vậy có lẽ chỉ có chuyện của ông Chu thôi.
Giờ thì mấy người phụ nữ kia mới tin những lời Chu Dương vừa nói, họ bỗng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Thủy Băng Nguyệt cũng trở nên dịu dàng.
“Đây là em Thủy Băng Nguyệt nhỉ.”
Thẩm Bích Quân lớn tuổi nhất ở đây nên cô ấy chào hỏi trước, cô ấy cầm tay Thủy Băng Nguyệt, thân mật nói.
Những người khác thấy thế cũng thi nhau hỏi thăm Thủy Băng Nguyệt.
Thủy Băng Nguyệt sững sờ nhìn những người phụ nữ này nhiệt tình chào hỏi cô ấy, nhất thời không phản ứng kịp.
Nhưng ở đây, cô ấy có thể cảm nhận được sự công nhận của những người khác, như vậy là đủ với cô ấy lắm rồi.
Huống hồ, ngoài Tô Hiểu Manh và Trần Hân còn ít tuổi ra thì Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc và Liễu Tuyết đều là những người phụ nữ trưởng thành, vẻ nữ tính toát ra từ họ cũng khiến cho tai cô đỏ bừng.
Tiếp sau đó, một loạt nghi ngờ quan trọng bỗng hiện lên trong đầu cô ấy.
Những người phụ nữ này là ai?
Họ có quan hệ gì với Chu Dương?
Chẳng lẽ đều là tình nhân của Chu Dương?
Chắc không đâu.
Nhưng Thủy Băng Nguyệt là người có EQ cao, biết là không nên hỏi chuyện đó vào lúc này nên cô ấy mặc kệ, cô ấy cười chào hỏi đối phương.
“Được rồi, đói cả rồi, mau chuẩn bị ăn cơm thôi. Băng Nguyệt, lại đây.”
Bà Chu cười mãn nguyện, bà vừa có thêm một người con gái, hơn nữa cũng biết thêm được chút tin tức về Chu Hằng Thiên, hôm nay quả là một ngày ý nghĩa với bà.