Bọn họ không ngờ rằng, bên cạnh Chu Dương sẽ có tận bốn tông sư võ giả.
Tính ra, Chu Dương và Tô gia cộng lại là có năm tông sư võ giả, mà hai người họ cộng lại cũng chỉ có bốn tông sư võ giả mà thôi.
Tôn Càn Khôn và Đinh Chính Nghĩa rất khó chịu, nhưng nét mặt Tô Thế Minh lại rất tốt.
Ông ta cũng không ngờ Chu Dương có thực lực tới vậy, thoáng chốc có thể đưa đến bốn tông sư võ giả.
Khi trước ở Tô gia, Tô Thế Minh biết bên cạnh Chu Dương có hai tông sư võ giả, mà lần này, bên cạnh Chu Dương có thêm hai người nữa, trong lòng Tô Thế Minh đang suy nghĩ, ngoài Ngưu Xuyên và Chu Phong, hai người còn lại có phải cũng là tông sư võ giả hay không.
Bây giờ xem ra, hai người đó đúng là tông sư võ giả.
Tô Thế Minh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tảng đá treo lơ lửng trong lòng đã có thể buông xuống.
Nếu hôm nay Chu Dương không có thực lực này, Tô Thế Minh nói không chừng sẽ không bày tỏ thái độ, mà bọn họ cũng không có khả năng khiến Tôn gia và Đinh gia kinh sợ.
“Tô Thế Minh, Chu Dương, mấy người có ý gì?”
Tôn Càn Khôn lạnh lùng nói, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm Chu Dương, trêи mặt đầy vẻ căm hận, tựa như Chu Dương và Tô Thế Minh làm chuyện rất tàn ác với hắn.
Tôn Càn Khôn không khỏi tức giận, vốn dĩ sắp ép được Tô Thế Minh về phía họ, mà liên minh kết hợp chống lại Tô gia của hắn và Đinh Chính Nghĩa cũng vô cùng hoàn hảo.
Chỉ thiếu chút nữa là thành công.
Một khi thành công, lợi ích mà Tôn gia bọn họ thu được sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Thứ khác không nói, chỉ cần Tôn gia và Đinh gia hợp sức, chia cắt sản nghiệp của Tô gia ở Đông Hải, thì không có vấn đề gì lớn.
Tô gia có tất cả bao nhiêu sản nghiệp?
Không ai biết, kể cả một người bình thường ở Tô gia cũng không biết.
Nhưng có một điểm Tôn Càn Khôn có thể khẳng định là sản nghiệp của Tô gia, quy mô ít nhất cũng hơn ba mươi tỷ.
Đây chắc chắn là một miếng bánh khổng lồ đầy cám dỗ với Tôn gia, nếu không xông lên cắn một miếng thì Tôn Thế Minh cảm thấy thật có lỗi với bản thân.
Thế nhưng, mọi chuyện tốt đẹp ấy lại bị Chu Dương phá hỏng.
Không ai ngờ, bên cạnh Chu Dương lại có hẳn bốn tông sư võ giả.
Là tông sư võ giả đó!
Trêи đời này, có khi nào tông sư võ giả không đáng giá chứ?
Tôn gia bọn họ được coi là quyền lực bậc nhất trong số các gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, nhưng cho dù là vậy Tôn gia cũng chỉ có sáu tông sư võ giả, khiến các thế lực gia tộc khác khϊế͙p͙ sợ.
Tuy nhiên Tôn Càn Khôn không thể đưa theo bốn tông sư võ giả bên cạnh, hôm nay đưa theo hai tông sư võ giả, là để khiến Đinh gia và Tô gia kinh sợ. Còn thường ngày đừng nói là dẫn theo hai tông sư võ giả, cho dù là một người cũng không thể.
Mà bây giờ, bên cạnh Chu Dương có bốn tông sư võ giả, dường như không cần tiền, nghe theo Chu Dương gọi dạ bảo vâng, không hề có tôn nghiêm của tông sư võ giả.
Càng huống hồ, bên phía Tô gia còn có một tông sư võ giả nhìn chằm chằm, có thể ra tay bất cứ khi nào.
Bốn chọi năm, trong lòng Tôn Càn Khôn biết rõ, bên mình không có cơ hội chiến thắng.
Nhưng chuyện tốt đến cuối lại bị kẻ khác phá hoại khiến hắn rất bất mãn, mọi người bàn luận sôi nổi cũng khiến hắn cảm thấy mình bị coi thường, trong lòng lập tức muốn trút cơn giận này lên người Chu Dương.
“Hừ, ý gì? Tôn Càn Khôn, ông còn không biết xấu hổ mà hỏi câu này sao? Tôi cũng muốn hỏi ông có ý gì? Ông và Đinh Chính Nghĩa có ý gì, muốn ra tay sao?”
Tô Thế Minh là gia chủ Tô gia, đương nhiên không phải người lương thiện gì, tức giận trừng mắt nhìn Tôn Càn Khôn, không hề nhân nhượng.
Dù sao bên cạnh Chu Dương có bốn tông sư võ giả, Tô Thế Minh lúc này vô cùng tự tin, ngay cả khi đối mặt với Tôn Càn Khôn và Đinh Chính Nghĩa không chút sợ hãi.
Tô Thế Minh cứng rắn như vậy cũng khiến mọi người rất kinh ngạc, thì thầm bàn luận.
“Theo tôi thấy, lần này sợ là sẽ không có kết cục tốt đẹp”.
“Đúng vậy, ai ngờ bên cạnh Chu Dương này lại có bốn tông sư võ giả, thực sự quá xa xỉ”.
“Phải đó, nếu không sao gia chủ Tô gia đó có đủ thực lực để trở mặt với Tôn nhị gia và Đinh Chính Nghĩa chứ”.
“Mọi người nói xem, lần này ai chiếm ưu thế hơn, lẽ nào Tôn nhị gia và Đinh Chính Nghĩa phải nuốt cục tức này?”
“Khó nói lắm, chủ yếu là thái độ của Chu Dương, lúc này thực lực bốn bên thì Chu Dương là mạnh nhất”.
...
Mọi người xì xào bàn tán, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn bốn phía, muốn xem của bốn người bọn họ sẽ phản ứng thế nào.
Thế nhưng mọi người lại thất vọng.
Tôn Càn Khôn bộc phát cơn giận, sau khi thấy Tô Thế Minh cứng rắn chèn ép xuống thì dường như không định nói tiếp, hắn ngồi xuống, nhắm mắt mặc kệ.
Không có Tôn Càn Khôn dẫn đầu, Đinh Chính Nghĩa cũng không muốn tự mình chuốc thêm phiền phức, học theo Tôn Càn Khôn ngồi xuống, không quan tâm đến ánh mắt lạnh lùng của Tô Thế Minh.
Chốc lát, bầu không khí căng thẳng giữa bốn bên lập tức tiêu tan, trở nên rất kì quái.
Tôn gia và Đinh gia tựa như chưa xảy ra chuyện gì, còn Tô Thế Minh và Chu Dương nhìn nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng hơi đắc ý.
Lần đối đầu này, rõ ràng bên chiếm ưu thế là bọn họ.
“Hừ, xem ra các ông vẫn thức thời”.
Tô Thế Minh khẽ cười, nhìn xung quanh một vòng, từ tốn nói.
“Lựa chọn của Tô gia chúng tôi là hợp tác cùng Chu Dương tiên sinh, về phần Tôn gia và Đinh gia các ông định làm gì, thì không liên quan đến Tô gia”.
“Tôi không quan tâm các ông quyết liệt chống lại Hứa gia, hay chỉ ngồi ngoài không làm gì cả, điều đó chẳng liên quan gì đến Tô gia chúng tôi. Đừng nghĩ lấy Tô gia làm bia đỡ đạn cho mấy người”.
Tô Thế Minh cương quyết nói, ánh mắt nghiêm túc.
Những lời của Tô Thế Minh, có thể nói là thẳng thắn bày tỏ thái độ của bản thân, cũng tỏ rõ thái độ của Tô gia.
Trong bốn bên, theo như thái độ của Tô Thế Minh có nghĩa là Tô gia và Chu Dương đều đã có quyết định.
Bây giờ, chỉ còn Tôn gia và Đinh gia chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
Mặc dù lúc trước mọi người đều đã thảo luận, dường như Tôn gia chủ trương chống lại Hứa gia, thì đương nhiên Đinh gia cũng sẽ làm vậy.
Thế nhưng, trước khi chính chủ bày tỏ thái độ, ai cũng không coi lời đồn đại là thật.
“Chúng tôi đã có quyết định rồi, bây giờ đến lượt mấy người, Tôn Càn Khôn, Đinh Chính Nghĩa!”
Tô Thế Minh lạnh lùng quát lên, sau đó quay lại chỗ ngồi, thầm gật đầu với Chu Dương, trong mắt đầy cảm thán.
Mới bao lâu, mà Chu Dương đã trưởng thành đến mức này rồi.
Tô Thế Minh mơ hồ nhớ lại, lần đầu tiên ông ta gặp Chu Dương, Chu Dương còn quá trẻ, hiển nhiên chưa thành thục đến vậy, cách đối nhân xử thế còn hơi non nớt.