Mục lục
Chàng Rể Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời phát biểu của Lâm Tử Ngọc ngay lập tức khiến cả đại sảnh bùng nổ.



Đùa à? Chuyện gì vậy? Chu Dương này không phải là Chu Dương kia?



Ở thành phố Đông Hải có hai Chu Dương?



Nếu đúng như vậy, tất cả mọi người có mặt chắc chắn sẽ lập tức rút ngay hợp đồng đã gửi cho công ty Danh Dương.



Họ đã nhượng bộ rất nhiều trong việc hợp tác với công ty Danh Dương!



Nó giống như việc cho không tiền để công ty Danh Dương bước chân vào ngành của họ vậy.



Ở đâu có chuyện ngon ăn như vậy chứ! Tại sao họ lại làm ra chuyện như vậy? Không phải vì nể mặt Chu Dương hay sao!



Nhưng giờ mấy người lại nói Chu Dương này thật ra không phải là Chu Dương đó sao?



Giỡn kiểu gì vậy, vậy họ dựa vào cái gì mà phải đưa tiền cho công ty Danh Dương?



Những người bên dưới bỗng nhiên bàn tán sôi nổi.



"Cái quỷ gì vậy? Chu Dương của công ty Danh Dương không phải là nhân vật lớn trong lời đồn sao?"



"Làm sao lại nảy sinh tin đồn này thế?"



"Tin đồn gì, để tôi nói cho mà biết, đây thực ra là thử thách do công ty Danh Dương đưa cho chúng ta mới đúng!"



"Chu tổng của công ty Danh Dương nhất định là Chu Dương huyền thoại. Mấy người động não nghĩ lại đi, hiện giờ Lý Đại Hải đang làm việc ở đâu?"



"Công ty Danh Dương!"



Khi mọi thứ đã khớp thì mọi chuyện đều được giải quyết.



Những người này đều xác nhận thân phận của Chu Dương.



Vốn dĩ bọn họ đều biết Chu Dương của công ty Danh Dương chính là Chu Dương đang hô mưa gọi gió ở thành phố Đông Hải.



Bây giờ Lâm Tử Ngọc nói như vậy, họ thật sự rất bối rối.



Nhưng xét về tình hình hiện tại, đây thực sự có thể là một phép thử do công ty Danh Dương đưa ra.



Đừng tưởng rằng họ đã gửi tiền cho công ty Danh Dương thì không cần phải kiểm tra gì cả.



Đùa gì chứ, Chu tổng đó còn đứng trêи cả Tô gia, Tôn gia, thậm chí cả gia tộc ẩn dật Hứa gia thuộc hàng bậc nhất thế giới!



Còn những người này bình thường bọn họ còn không đủ tư cách để gặp Chu Dương lấy một lần!



Chu tổng Chu Dương là người mà tiền của ai cũng nhận sao? Đương nhiên không đời nào!



Nếu bạn muốn gửi tiền cho tôi, bạn phải trải qua thử thách của tôi trước, sau đó tôi mới có thể quyết định xem có lấy tiền của bạn hay không!



Không hổ là Chu tổng Chu Dương, thật là khí khái ngút trời, thật là táo bạo, thật là phi thường!



Những nhận xét của Lâm Tử Ngọc đã tạo nên ấn tượng như vậy trong mắt các doanh nhân này.



Xem ra phải sửa lại thái độ của mình, không được cảm thấy mình mang tiền đến đây thì thực sự đã móc nối được quan hệ với Chu Dương rồi.



Trước khi tiền được gửi đi, người ta có cần tiền của mình hay không vẫn là một chuyện!



Đặc biệt là một số người muốn rời đi ngay sau khi đứng lên, bây giờ họ lại ngồi xuống mừng thầm, nghĩ lại vẫn còn rùng mình.



May mà mình đã không bỏ đi! Nếu cứ thế quay đầu và rời đi thì hôm nay sẽ không thể gửi tiền được rồi!



Sau khoảng hai ba phút thảo luận, tất cả những người bên dưới đều trở nên yên lặng, một lần nữa sốt sắng nhìn về phía ghế chủ tịch.



"Sao hả các bạn hữu”, Lâm Tử Ngọc cười nói: "Bây giờ có ai trong số các bạn muốn rời đi không?"



"Nếu bây giờ còn muốn rời đi, công ty Danh Dương của chúng tôi nhất định sẽ không có bất kỳ lời oán trách nào, sau này mọi người vẫn sẽ là bạn tốt của nhau!"



Bên dưới yên tĩnh, không có ai trả lời, cũng không có người nào rời đi.



Lâm Tử Ngọc hơi bối rối, có chuyện gì vậy?



Không phải tôi đã nói hết với mấy người rồi sao? Chu Dương này không phải Chu Dương như mấy người tưởng tượng, mấy người còn ở lại để làm gì?



Vẫn muốn tiếp tục gửi tiền cho công ty Danh Dương sao?



Không, Chu Dương không phải của công ty chúng tôi nữa, mấy người còn gửi tiền vào để làm gì?



"Vậy thì, mọi người đều bằng lòng nể mặt công ty Danh Dương chúng tôi, không rời đi lúc này, tôi thực sự cảm thấy vô cùng vui mừng”.



Lâm Tử Ngọc lại nói: "Chỉ là, điều tôi muốn nói là lý do hôm nay chúng ta tổ chức buổi tiệc này thật ra là để thảo luận về việc hợp tác".



"Vậy thì có ai trong các bạn vẫn muốn tiếp tục hợp tác với công ty Danh Dương của chúng tôi không? Tất nhiên, chúng ta có thể thảo luận về các điều kiện, và chúng ta nhất định sẽ đảm bảo hợp tác trêи cơ sở công bằng, cùng có lợi, chia sẻ lợi ích và chia sẻ rủi ro một cách bình đẳng".



Lâm Tử Ngọc nhìn nhóm người phía dưới với ánh mắt mong đợi.



Nhưng sau khi nghe những gì cô nói, không ai cho cô một câu trả lời chính xác, mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán.



Làm cái trò gì vậy, bảo mấy người đi luôn bây giờ thì mấy người không đi, bảo mấy người cùng trao đổi chuyện hợp tác thì mấy người cũng không đưa ra câu trả lời chính xác.



Mấy người ngồi ở đây rốt cuộc là muốn làm gì?



Lâm Tử Ngọc không thể hiểu nổi.



Một lúc sau, cuối cùng cũng có người giơ tay lên, yếu ớt nói: "Lâm tổng, tôi có đôi câu không biết có nên nói hay không”.



“Được rồi, mời anh!”, Lâm Tử Ngọc rất vui vẻ đồng ý, cuối cùng cũng có người để ý đến cô rồi, cô không cần phải ngượng ngùng nữa.



"Là như thế này, thực ra công ty chúng tôi rất muốn hợp tác với công ty Danh Dương".



"Nhưng e rằng chúng tôi không thể đồng ý với các điều kiện mà cô vừa đưa ra".



“Hả?”, Lâm Tử Ngọc hơi sững sờ, thầm nguyền rủa tên này không ra cái gì.



Cách thức hợp tác công bằng, điều kiện hợp tác lợi ích chia đều, rủi ro cùng nhau gánh đều không đồng ý, anh muốn làm trò gì đây!



Chân trước vừa mới muốn gửi tiền cho công ty Danh Dương, chân sau ngoảnh mặt đã bắt đầu muốn ức hϊế͙p͙ công ty Danh Dương rồi sao?



Nhưng cũng may là Lâm Tử Ngọc không nói thẳng ra những lời than phiền này, mà chỉ yên lặng chờ tên này nói tiếp.



"Lâm tổng, là như thế này, lúc trước không phải là công ty chúng tôi và công ty Danh Dương có làm một bản hợp đồng hay sao?"



"Công ty chúng tôi vẫn hy vọng hợp tác theo hợp đồng đó, thay vì soạn lại cái gì mà cách thức hợp tác công bằng nào đó”.



Người đứng lên thành thật nói.



Lâm Tử Ngọc nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.



Ý gì đây? Theo như hợp đồng trước đây, vậy không phải là vẫn muốn gửi tiền cho công ty Danh Dương sao?



Tại sao? Không phải tôi đã nói hết cho anh nghe rồi sao, Chu Dương ở trước mặt không phải là ông trùm! Tại sao anh vẫn còn muốn đưa tiền cho Danh Dương?



Lâm Tử Ngọc không biết phản ứng ra sao.



Lúc này, những người khác cũng lên tiếng.



"Công ty vận tải Đông Hải của chúng tôi cũng đồng ý tiến hành hợp tác theo như hợp đồng trước đó!"



"Công ty trà đạo Đông Hải, cũng muốn hợp tác theo hợp đồng lúc trước!"



"Tính thêm công ty xây dựng Đông Hải nữa nhé!"



"Công ty trang sức Đông Hải sẵn sàng sửa đổi hợp đồng, nhưng các điều khoản trước đây vẫn không thay đổi. Công ty trang sức của chúng tôi sẽ đầu tư thêm ba mươi triệu tệ nữa!"



Các ông chủ lớn lần lượt lên tiếng, hơn nữa điều kiện nhất quán đến kinh ngạc, đó là phúc lợi mang lại cho công ty Danh Dương tuyệt đối không bớt một xu!



Thậm chí có nhiều công ty tiếp tục đầu tư nhiều hơn, tức là họ muốn đưa nhiều tiền hơn cho công ty Danh Dương.



Lúc này, Lâm Tử Ngọc hoàn toàn ngây người.



Làm sao lại xuất hiện tình huống như vậy chứ!



Những người này rốt cuộc đang làm trò gì vậy?



Công ty Danh Dương có ma lực gì mà khiến những người này đổ xô đến đưa tiền?



Chẳng lẽ là vì Chu Dương? Nghĩ đến đây, Lâm Tử Ngọc đưa mắt nhìn về phía Chu Dương.





Chương 1126: Tự nguyện!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK