Mục lục
Chàng Rể Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 675: Câu đại gia

“Không sao rồi, yên tâm đi, năm mươi triệu tệ này là tiền bồi thường của cậu ta vì đã quấy nhiễu cô. Đúng rồi, cô đi lên tầng trêи với tôi trước, đợi đến khi Lý Minh Phong gom đủ tiền, chúng ta lại xuống đây.”

Hai tay Chu Dương đặt trêи vai Liễu Tuyết, dùng lực nhẹ vỗ vài cái, muốn để cô yên tâm hơn một chút.

Sau khi tâm trạng của cô trở nên tốt hơn, anh không để ý đến Lý Minh Phong, cũng không quan tâm đến Thái Hùng.

Trước đây anh đã từng nói một vài lời với Thái Hùng, nhưng hắn lại không nhớ gì, sau này anh đương nhiên sẽ khiến cho hắn phải nhớ lại.

Còn bây giờ, hiển nhiên không phải là lúc thực hiện câu nói đó.

“Được rồi, mọi người giải tán đi.”

Chu Dương đưa Liễu Tuyết lên tầng ba.

Trần Thế Hào bình thản vẫy tay với đám đông, sau đó ông cũng cất bước đi theo Chu Dương.

Ánh mắt của không ít người đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ khi nhìn Chu Dương và Liễu Tuyết, còn trẻ như vậy mà lại có quan hệ tốt với Trần Thế Hào, hơn nữa có thể lập tức đi thẳng lên tầng ba.

Đây có thể xem như là giấc mơ cả đời của bao nhiêu người.



Thời gian trôi qua rất nhanh, còn chưa tới một tiếng, khuôn mặt Lý Minh Phong đỏ bừng, sai người lên thông báo cho Chu Dương.

Năm mươi triệu tệ, đã được chuẩn bị xong.

“Đi, tôi dẫn cô đi lấy tiền bồi thường, hôm nay cô chẳng phải là đến tham gia họp lớp đại học sao, lấy tiền bồi thường xong, rồi hãy gặp bạn, đợi đến khi kết thúc, tôi còn có một vài việc muốn thảo luận với cô, đến lúc đó, cô đi đến vịnh Lục Cảnh một chuyến, tôi ở đó đợi cô.”

Chu Dương vỗ nhẹ lên vai Liễu Tuyết, bình thản cười nói.

“Chu tiên sinh, cô Liễu, đây là năm mươi triệu tệ, tất cả đều ở trong thẻ, hai người có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.”

Lúc này sắc mặt Lý Minh Phong đỏ rực, trêи trán lấm tấm mồ hôi, cơ thể run rẩy, khom lung cúi đầu, đưa ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen.

Chu Dương thản nhiên liếc qua một cái, không để ý liền nhận lấy tấm thẻ, rồi lập tức nhét vào tay Liễu Tuyết.

Anh tin rằng vào lúc này Lý Minh Phong không dám dùng thủ đoạn gian xảo gì để lấy lại tấm thẻ.

Càng huống hồ, anh nhận ra tấm thẻ ngân hàng này.

Đó là thẻ đen của ngân hàng Thông Dụng Toàn Cầu, người có thể sở hữu được nó vô cùng ít.

Trong thẻ đen ít nhất cũng phải có năm mươi triệu tệ, đây là một trong những điều kiện cơ bản nhất khi muốn sở hữu nó, vì vậy nên không phải ai cũng có thể tùy tiện đăng ký mở thẻ.

“Được rồi, cậu có thể cút đi, nếu như cảm thấy không phục, muốn trả thù, vậy thì cậu có thể đến tìm tôi, tôi sẽ mỏi mắt mong chờ.”

Chu Dương cười nói, cũng không quan tâm Lý Minh Phong có phản ứng gì, lập tức kéo tay Liễu Tuyết đi xuống sảnh tầng một.

Giờ phút này, đại sảnh tầng một và tầng hai đã khôi phục lại quang cảnh vốn có ban đầu.

Một vài dấu vết đánh nhau, ngay cả vết máu lúc trước, đã sớm được thu dọn sạch sẽ.

Đám đông hóng hớt vây quanh cũng đã giải tán.

Trong lòng Chu Dương dự tính, e rằng không còn bao lâu nữa, sự việc xảy ra ở đây, sẽ truyền hết cả thành phố Đông Hải, mọi người khắp nơi đều biết đến.

“Được rồi, cô đi tìm bạn học của mình đi, tôi trở về khu dân cư trước.”

Sau khi vẫy tay với Liễu Tuyết, Chu Dương lập tức rời khỏi câu lạc bộ Silver Lake.

Lúc này cũng có không ít người đi ra khỏi câu lạc bộ cùng anh, thậm chí, nhiều người còn bắt đầu gọi điện thoại.

Liễu Tuyết nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay, nhìn thấy cảnh tượng này, cô muốn lên tiếng nhắc nhở Chu Dương, nhưng chưa kịp cất tiếng gọi thì chợt nhận ra bản thân căn bản không biết phải nhắc anh như thế nào.

Sự lo lắng hiện lên trong mắt cô, Liễu Tuyết biết rằng, nếu bây giờ mình đi đến nhắc nhở anh thì cũng có tác dụng gì.

Mà Chu Dương đã có thể quen biết được với Trần Thế Hào, vậy thì khẳng định thân phận của anh vô cùng đặc biệt, có lẽ không cần sự nhắc nhở của cô.

Đứng trước cửa phòng, Liễu Tuyết hít sâu một hơi, sờ lên mặt mình, phát hiện không có gì khác thường, lúc này mới đưa tay ra mở cửa.

Có điều, không đợi Liễu Tuyết mở cửa, thì cửa phòng đã có người mở ra từ bên trong.

“Này, Liễu Tuyết, cậu về rồi sao?”

Cùng lúc cánh cửa bị mở ra, vang lên một giọng nói vừa kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Hứa Mai nhìn Liễu Tuyết đứng trước cửa, dáng vẻ không có gì khác thường, đáy mắt cô ta lóe lên tia sáng, giả vờ vui mừng hét lên.

Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.

“A, Liễu Tuyết, cậu mới chạy đi đâu vậy?”

“Đúng đó, cũng một tiếng rồi, tôi còn cố ý đến nhà vệ sinh tìm cậu, nhưng cũng không tìm thấy, cậu không sao chứ?”

“Liễu Tuyết, nhanh vào đây, biến mất lâu như vậy, lẽ nào không tự phạt mình ba ly sao?”



Dù sao Liễu Tuyết cũng là hoa khôi của lớp thời đại học, càng huống hồ, bây giờ chỉ mới tốt nghiệp nửa năm, giá trị nhan sắc của cô đang vào thời kì xinh đẹp nhất, đương nhiên cô vẫn là tiêu điểm hấp dẫn sự chú ý của mọi người như thường ngày.

Khóe miệng Liễu Tuyết khẽ nhếch lên, giống như vừa nãy không hề xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đi vào phòng.

“Không có gì, chỉ là gặp được người quen, nên đứng lại nói chuyện vài câu với anh ấy thôi.”

Liễu Tuyết ngồi xuống, bình thản cười nói.

Sau khi Hứa Mai nghe thấy lời của Liễu Tuyết, trêи mặt lập tức lộ ra sự khác thường, cô ta thầm trao đổi ánh mắt với Hoàng Cương, hai người họ đều nhìn thấy ý nghĩ sâu xa trong mắt nhau.

Trong số những người ở đây chỉ có Hứa Mai và Hoàng Cương biết được lúc Liễu Tuyết đi ra ngoài đã xảy ra việc gì.

Bởi vậy nên hai người họ mới biết rằng, Liễu Tuyết căn bản là đang nói dối.

Mà Liễu Tuyết vì sao lại nói dối như vậy, sau khi hai người họ nhìn nhau, đều thấy được đáp án trong mắt đối phương.

Hứa Mai mặt mày hớn hở, nhìn bóng lưng Liễu Tuyết, trêи mặt cô ta lộ ra vẻ xem thường, đáy mắt cũng lóe lên sự tàn nhẫn.

Sắc mặt Hoàng Cương lại hiện lên vẻ u ám, khóe môi khẽ cong lên, nhìn Liễu Tuyết, lộ ra dáng vẻ trầm tư suy nghĩ.

“Ha ha, người quen sao? Liễu Tuyết, cậu biết ở đây là đâu không? Cậu có người quen ở đây à?”

Người khác còn chưa nói gì, Đồng Diễm là người đầu tiên không nhẫn nhịn được, lập tức lên tiếng chế nhạo, trêи mặt cô ta lộ rõ vẻ khinh thường.

Một tiếng đồng hồ vừa nãy Liễu Tuyết không ở đây, Đồng Diễm lập tức trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý.

Tất cả mọi người ở đây đều nhìn cô ta, với ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ.

Đồng Diễm vô cùng thích thú.

Nhưng lúc này, khi Liễu Tuyết đã trở lại, lập tức thu hút ánh mắt và sự chú ý của gần như tất cả mọi người ở đây.

Việc này khiến cho Đồng Diễm cảm thấy bản thân bị mọi người ruồng bỏ lạnh nhạt.

Cảm giác này khiến cho cô ta vô cùng khó chịu.

“Đúng vậy, Liễu Tuyết, tôi chưa từng nghe nói cậu có người bạn nào vào được chỗ này.”

“A, tôi nhớ trước đó Hứa Mai có nói, hôm nay Liễu Tuyết đến đây cùng với một người đàn ông, lẽ nào chính là người đó sao?”

“Không phải chứ, người đó là bạn trai của Liễu Tuyết sao?”



Vào lúc này, mọi người đều ngạc nhiên, họ nhanh chóng nhớ đến lời Hứa Mai nói lúc trước.

“Ha ha, tại mấy người không biết thôi, Liễu Tuyết bỏ ra ngoài cả một tiếng đồng hồ, không phải gặp được người quen gì đâu, tôi thấy rõ ràng chính là đi câu đại gia.”

Vào lúc đám người này vẫn còn đang thảo luận không ngừng thì một câu nói của Hứa Mai lại gây ra sóng to gió lớn, lập tức khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Liễu Tuyết, trêи mặt họ lộ ra vẻ bất ngờ khó tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK