Chu Dương không biết là chuyện gì, nhưng đoán chừng nhất định có liên quan đến Hứa gia.
Nếu không, lần này đám người Hứa Du sẽ không hợp tác với Nhậm Phong, ngay từ đầu họ đã bày ra một cái bẫy như vậy là để chờ đợi Chu Dương.
Bây giờ Chu Dương lại càng chắc chắn, mục đích bọn họ làm như vậy chính là nhắm đến anh, chứ không phải công ty Danh Dương.
Chỉ là Chu Dương không hiểu, bản thân anh có gì đáng giá để họ phải làm như vậy?
Chẳng lẽ, thân phận người thừa kế của Chu gia đã bị bọn họ biết rồi sao?
Nhưng dựa vào thực lực của Chu gia, cho dù Hứa gia là gia tộc ẩn dật, thì e rằng bọn họ cũng không dám ra tay làm gì với người thừa kế này.
Trong trường hợp đó, rất dễ gây nên sự thù địch thực sự giữa hai gia tộc lớn.
Đó là điều mà không một gia tộc nào muốn thấy và cũng không thể gánh chịu được.
"Bố, chuyện xảy ra năm đó, con cũng muốn biết tại sao đột nhiên bố lại không tiếp tục truy lùng nữa, hơn nữa, lại muốn con giấu họ giấu tên sống ở đây…”
Lúc này khuôn mặt Nhậm Nam tràn đầy nước mắt, ngước nhìn Nhậm Phong.
“Các người..."
Khi Nhậm Phong nghe thấy Nhậm Nam cũng nói như vậy, ông ta hơi bất ngờ, đột nhiên không biết phải nói gì.
Dù sao Chu Dương cũng là người ngoài.
Vì vậy khi Nhậm Phong đối diện với Chu Dương, ông ta có thể tràn đầy tự tin, có thể mắng chửi mà không hề kiêng nể gì cả.
Nhưng Nhậm Nam không phải người ngoài, bà ấy là con gái ruột của Nhậm Phong, là ông có lỗi với con gái của mình.
"Tại sao! Tại sao các người lại nhắc đến chuyện này, cứ coi như nó chưa từng tồn tại là được rồi, tại sao cứ phải nhắc đến nó…”
Chỉ với một câu nói đơn giản của Nhậm Nam, tinh thần vốn đang căng thẳng của Nhậm Phong bỗng nhiên thả lỏng, cả người như mất hết tinh thần và sức lực, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
“Ông Nhậm!”
“Bố!”
“Ông nội!”
Nhìn thấy Nhậm Phong đột ngột có thay đổi lớn như vậy, Chu Dương, Nhậm Nam và Nhậm Thanh Thanh vội vàng vây quanh.
Bọn họ không muốn Nhậm Phong xảy ra chuyện gì vào lúc này.
“Mau lên, đỡ ông Nhậm ngồi xuống ghế sofa."
Chu Dương nhanh chóng kiểm tra tình hình của Nhậm Phong, phát hiện ông ta chỉ là đau lòng quá mức, bồn chồn lo lắng, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù rất không vui vì kế hoạch của Nhậm Phong, nhưng Chu Dương cũng không phải là người không biết phân biệt trắng đen phải trái, nếu muốn làm rõ chuyện này thì nhất định phải có sự giúp đỡ của ông ta.
Ba người vội vàng đỡ Nhậm Phong ngồi xuống ghế sofa, Chu Dương rót một bát nước cho Nhậm Phong uống, lúc này Nhậm Phong mới cảm thấy khá hơn một chút, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Chỉ là, Nhậm Phong cũng không còn khí thế quát mắng Chu Dương như vừa nãy nữa.
“Ông nội, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao thím Ngô đột nhiên trở thành mẹ của cháu rồi, không phải là cháu đã có bố mẹ ruột rồi sao, mỗi năm bọn họ đều gửi thư và còn gọi video với cháu nữa mà.”
Nhậm Thanh Thanh dựa vào lồng ngực Nhậm Phong, khóc nức nở.
“Bố, rốt cuộc năm đó tại sao…”
Nhậm Nam với sắc mặt hơi phiền muộn cũng liếc nhìn Nhậm Phong.
Suy cho cùng Nhậm Nam cũng là người bị hại của vụ việc năm đó.
Theo lẽ thường, bà ấy bị hại như vậy, ông ta là một người bố, lại là người có năng lực, đáng ra phải giúp đỡ Nhậm Nam tìm kiếm hung thủ, khiến hung thủ phải chịu sự trừng phạt thích đáng mới đúng.
Nhưng tại sao ban đầu truy lùng hung thủ khắp nơi, rồi đột nhiên lại không có hành động gì nữa và cuối cùng là bỏ mặc mọi chuyện.
Nhiều năm trôi qua, Nhậm Nam vẫn muốn biết lý do tại sao, nhưng dù cho bà ấy có làm như thế nào thì Nhậm Phong vẫn kiên quyết không nói ra một chữ.
Dường như những gì xảy ra năm đó là một điều vô cùng cấm kỵ.
“Haiz..."
Nhìn thấy con gái và cháu gái của mình đều như vậy, Nhậm Phong thở dài một hơi, sắc mặt buồn bã, còn mang theo sự tự trách vô cùng mạnh mẽ.
Sau đó, Nhậm Phong ngẩng đầu nhìn Chu Dương, trong mắt ngoài sự oán trách còn mang theo sự tự trách.
“Chu Dương, tôi cũng không biết cậu nhắc đến chuyện này là tốt hay là xấu, nhưng lẽ nào các người cho rằng năm đó tôi không muốn tìm ra hung thủ làm hại Nam Nam, để cho hắn phải nhận hình phạt mà hắn đáng phải nhận sao?"
"Dù sao tôi cũng là bố của Nam Nam, Nam Nam gặp phải chuyện như vậy, là một người bố, không làm tròn bổn phận chăm sóc con gái của mình, là tôi không có đủ tư cách làm bố."
“Nhưng tôi là một người bố, vì vậy tôi cần phải cố gắng hết sức mình để bù đắp những ảnh hưởng của sự việc này."
...
Nhậm Phong từ tốn nói.
Khi Nhậm Phong nói về những gì đã xảy ra năm đó, Chu Dương cũng có một cảm giác thực tế hơn.
Hóa ra năm đó sau khi phát hiện Nhậm Nam bị làm nhục, Nhậm Phong gần như phát điên, ông ta đã huy động người của mình để truy tìm hung thủ khắp Đông Hải.
Với tầm ảnh hưởng của Nhậm Phong ở Đông Hải hồi đó, những người mà ông ta có thể huy động để truy lùng cũng phải đến trăm ngàn người.
Trong khoảng thời gian đó, thậm chí người ở tất cả các khu vực của Đông Hải đều cùng nhau tìm kiếm những kẻ có khả năng là hung thủ.
Còn Nhậm Phong thì ở nhà không ngừng an ủi Nhậm Nam - người bị tổn thương tinh thần sâu sắc.
Vốn dĩ, Nhậm Phong nghĩ rằng với sự điều động đông đảo như vậy, ông ta sẽ sớm tìm ra hung thủ, sau đó để hắn ta phải nhận hình phạt mà hắn ta đáng phải chịu.
Tuy nhiên, sau một tuần, những người dưới trướng của ông ta vẫn không có chút tin tức nào.
Ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, lúc ông ta cứng rắn yêu cầu đàn em nỗ lực tìm kiếm hung thủ hơn nữa, thì lại có người tìm đến tận cửa.
“Là Hứa gia?”
Chu Dương đã mơ hồ đoán được phần nào, nhưng anh vẫn cần một câu trả lời xác nhận từ Nhậm Phong.
“Ừ, là Hứa gia, một gia tộc ẩn dật ở Đông Hải.”
"Có lẽ theo quan điểm của mọi người, gia tộc ẩn dật này chỉ là nghe có vẻ rất hùng mạnh, thực lực tương đương với mấy gia tộc hạng nhất, nhưng một gia tộc có thể gọi là gia tộc ẩn dật, là thứ mà người bình thường căn bản không thể tưởng tượng nổi."
"Hồi đó tôi ở Đông Hải, dù sao cũng là một người có năng lực, nhưng đứng trước mặt Hứa gia, thì tôi hoàn toàn không có một chút năng lực phản kháng nào."
"Họ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, thì những gì mà tôi đang dốc hết sức lực và những dự án đang triển khai của gia đình này sẽ ngay lập tức bị dừng lại, các đối tác khác cũng dần dần rút vốn, còn tôi thì vẫn còn những khoản nợ ngân hàng, chỉ vài ngày nữa là đến hạn trả nợ.”
"Nếu tôi không thể trả nợ đúng hạn, vậy thì dự án đó sẽ bị ngân hàng phong tỏa và bán đấu giá, sau đó tôi sẽ mất đi tất cả..."
Giọng điệu của Nhậm Phong nặng nề hơn.
Mặc dù Chu Dương không tận mắt chứng kiến những sự việc năm đó, nhưng chỉ từ lời nói và giọng điệu của ông ta, anh có thể cảm nhận được rằng Nhậm Phong thực sự rất sợ gia tộc ẩn dật Hứa gia kia.
Nhậm Phong cũng cho biết, dự án năm đó chính là tòa nhà Hằng Phong bây giờ.
Người của Hứa gia đến làm như vậy chỉ muốn thể hiện sức mạnh của mình trước mặt Nhậm Phong, khiến cho Nhậm Phong phải khϊế͙p͙ sợ.
"Mà mục đích của họ là lập tức ngừng tìm kiếm tên hung thủ đó, bắt tôi quên đi mọi thứ, coi như nó chưa từng xảy ra, nếu không gia đình tôi sẽ gặp một mối nguy hiểm lớn."
Nhậm Phong nghiến răng nói.
Chu Dương không ngờ rằng hồi đó lại còn có tình tiết như vậy.