Trần Thế Hào và Tôn Liên khá lo lắng, sợ Chu Dương thật sự chọc tức Chu Vỹ Thiên, nếu vậy hôm nay họ đến đây sẽ thành công cốc.
Mặc dù Chu Dương đã nghĩ đến Chu Vỹ Thiên sẽ phản ứng thế nào khi mình nói những lời này, nhưng Chu Dương vẫn không ngờ sẽ giống như bây giờ.
Chu Vỹ Thiên dường như khá giận dữ.
Điều này khiến Chu Dương hơi ngạc nhiên.
Anh không ngờ Chu Vỹ Thiên lại thiên vị con trai mình đến mức độ này.
Thậm chí ngay cả khi con trai cử người giám sát ông ta cũng thờ ơ, đến lúc người khác nói ra chuyện này lại còn trách mắng.
Bỗng chốc, trong lòng Chu Dương nảy ra suy đoán, không chừng tất cả chuyện này đều là Chu Vỹ Thiên bảo Chu Uy làm.
Có điều, ngay sau đó Chu Dương đã loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Bởi vì vừa nãy rõ ràng anh thấy sự cô đơn và buồn phiền từ ánh mắt của Chu Vỹ Thiên.
Mặc dù tâm tư này chỉ thoáng qua, nhưng đã bị Chu Dương bắt gặp.
Cô đơn và buồn phiền.
Chu Dương đột nhiên nhận ra, Chu Vỹ Thiên không hề liên quan đến chuyện này, trái lại, ông ta thực sự là nạn nhân.
Chỉ là, tại sao Chu Vỹ Thiên lại muốn bào chữa giúp Chu Uy, thậm chí không muốn Chu Dương nói tiếp.
“Ha ha, Chu lão gia, nói thật với ông, hôm nay chúng tôi đến đây tìm ông, không phải có ý định từ trước, mà chỉ là suy nghĩ nhất thời, trước khi đến gặp ông, chúng tôi vừa gặp Chu Vỹ Hải lão gia ở tòa nhà tài chính Thiên Địa rồi mới tới đây”.
“Chúng tôi đến chỉ vì muốn gặp ông, không hề có ý gì khác, càng không hề muốn xảy ra bất cứ xung đột lợi ích nào với con trai ông”.
Chu Dương chậm rãi nói.
Anh cảm thấy việc mình đơn phương kϊƈɦ động ông ta không khả thi nữa, thậm chí có thể khiến tâm trạng ông ta suy sụp, có ác cảm với mình hơn, có khi còn không muốn gặp mình nữa.
Mà một người, đến một độ tuổi nhất định sẽ rất hoài niệm quá khứ.
Cho nên Chu Dương quyết định công kϊƈɦ phòng tuyến tâm lý của ông ta từ khía cạnh khác.
“Chu Vỹ Hải, các người từ chỗ ông ấy qua đây sao?”
Quả nhiên, khi nghe đến tên Chu Vỹ Hải, Chu Vỹ Thiên ngạc nhiên, sau khi nhìn Chu Dương, lại nhìn sang Trần Thế Hào, muốn xác nhận lại lần nữa.
Dẫu sao, so sánh giữa Chu Dương và Trần Thế Hào, Chu Vỹ Thiên hiển nhiên tin tưởng Trần Thế Hào, một người mà ông ta quen thuộc hơn.
“Đúng vậy, chúng tôi từ chỗ ông Chu đến đây.”
Trần Thế Hào gật đầu, đáp lại.
Khi thấy tâm trạng Chu Vỹ Thiên rõ ràng tốt lên khá nhiều, trong lòng ông ấy rất vui mừng, ánh mắt nhìn Chu Dương đầy khen ngợi.
Thật không ngờ, ban nãy tâm trạng ông ta hơi kϊƈɦ động nhưng sau khi nghe Chu Dương nhắc đến Chu Vỹ Hải ngay lập tức bình tĩnh lại, hơn nữa nét mặt đầy vẻ hoài niệm, dường như đang nhớ lại những trải nghiệm khi còn trẻ.
“Vỹ Hải à, hình như lâu lắm rồi không gặp, ông ấy vẫn khỏe chứ?”
Chu Vỹ Thiên ngậm ngùi nói.
“Chu Vỹ Hải lão gia vẫn khỏe, thân thể khỏe mạnh, quan trọng ông ấy rất minh mẫn, biết ai tốt với mình, ai không tốt với mình”.
Chu Dương nói.
Lời này của Chu Dương, mang hàm ý sâu xa.
Nói cách khác, Chu Vỹ Hải có thể phân rõ phải trái, thì Chu Vỹ Thiên lại không rõ đúng sai, thậm chí còn bao che cho kẻ ác.
Suy cho cùng, nạn nhân của việc này chính là Chu Vỹ Thiên chứ không phải ai khác.
Chu Dương chỉ có thể nói đến vậy, thực sự không thể yêu cầu Chu Vỹ Thiên trở mặt với con trai mình, đó là chuyện không thực tế.
Bất kể thế nào, đối với Chu Vỹ Thiên, Chu Dương so với Chu Uy, chung quy cũng chỉ là một người ngoài.
“Ông Chu, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, lý do Chu Uy con trai ông làm như vậy, chẳng qua là không muốn để ông gặp bất kỳ ai khác của Chu gia”.
“Mà mục đích của ông ta, chính là để ông hỗ trợ ông ta đoạt quyền ở Chu gia”.
Chu Dương thản nhiên nói, anh đã nhìn thấu triệt, cũng đã suy xét khá kỹ về mối quan hệ giữa Chu Vỹ Thiên và Chu Uy.
Chu Dương biết, Chu Vỹ Thiên biết suy nghĩ của Chu Uy, thậm chí là suy nghĩ của cả ba người con của ông.
Nhưng biết là một chuyện, lý giải nó thế nào lại là chuyện khác.
Theo Chu Dương thấy, có lẽ từ lâu Chu Vỹ Thiên đã biết ba người con của mình là người như thế nào, suy nghĩ của bọn họ ra sao.
Mặc dù Chu Vỹ Thiên không thích tranh quyền đoạt lợi, nhưng ông không có cách nào kiềm soát con trai mình không thích điều đó.
Bản thân Chu Vỹ Thiên là người quyền cao chức trọng trong gia tộc, lời nói rất có trọng lượng, bất cứ thái độ nào bày tỏ ra cũng sẽ được người khác coi trọng.
Trong tình huống như vậy, ai nhận được sự ủng hộ của ông, sẽ chiếm một vị trí vô cùng thuận lợi trong cuộc chiến giành quyền lực của Chu gia.
Những người khác có thể nghĩ đến điều này, ba người con của Chu Vỹ Thiên đương nhiên cũng vậy.
Chính vì hiểu rõ về Chu Vỹ Thiên, nên ba người họ luôn giữ Chu Vỹ Thiên ở Đông Hải, không để ông ta về thủ đô, cũng không cho người lạ đến gặp ông ta, loại bỏ mọi nhân tố có thể ảnh hưởng đến ông ta.
Đợi đến thời điểm then chốt của cuộc chiến tranh giành quyền lực, là một người bố cũng chỉ có thể ủng hộ con trai mình mà thôi.
Mà đây có lẽ là toàn bộ cách nghĩ của cả ba người con của Chu Vỹ Thiên.
Hiểu rõ vài chuyện, Chu Dương cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Ông Chu, có lẽ ông không cảm thấy gì, nhưng tôi muốn nói rằng, từ xưa đến nay, phàm là tranh giành quyền lực, bất kể là quan chức hay gia tộc, dù thế nào cũng sẽ đi kèm với mưa máu gió tanh, ông cho rằng, ba con trai của ông, là ứng cử viên sáng giá nhất sao?”
Chu Dương hỏi ngược lại, anh muốn Chu Vỹ Thiên thay đổi cách nghĩ, nếu ông ta là gia chủ Chu gia, liệu ông ta có giao cả gia tộc cho con trai mình hay không?
Dù sao, ông cũng là người hiểu rõ ba anh em Chu Uy nhất.
Quả nhiên sau khi Chu Dương nói xong, ông ta trầm ngâm, hơi cúi đầu, ánh mắt phức tạp.
Chu Dương không tiếp tục chất vấn nữa, anh muốn dành thời gian cho Chu Vỹ Thiên suy nghĩ
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, hơn mười phút sau, Chu Vỹ Thiên mới ngẩng đầu lên, nhìn Chu Dương, vẻ mặt lúc này rất bình tĩnh, dường như lạnh lùng và bình thản hơn khi đã suy nghĩ kỹ càng mọi thứ.
“Tôi biết cậu muốn gì, nhưng cậu cho rằng tôi sẽ không quan tâm đến con trai mình sao?”
Chu Vỹ Thiên hỏi lại.
“Tôi không nói ông không quan tâm đến con trai mình, nhưng đổi một cách khác có lẽ sẽ tốt hơn, ông cảm thấy trong cuộc tranh chấp quyền lợi này, con trai ông có bao nhiêu phần thắng?”
Chu Dương tiếp tục hỏi.
Anh biết, lúc này, trong lòng Chu Vỹ Thiên đã hơi lung lay.
Vì vậy, anh muốn tác động thêm chút nữa, công kϊƈɦ nội tâm Chu Vỹ Thiên, khiến ông ta nhận ra, những việc làm trước đây của bản thân đều là sai lầm.