Mục lục
Chàng Rể Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông vẽ một đường trêи bản đồ để kết nối tất cả các điểm được đánh dấu lại với nhau.

Đôi mắt của Chu Dương ngay lập tức căng lên khi anh nhìn thấy quỹ đạo hoạt động của đường nối tiếp này.

Quả nhiên, nó giống như người đàn ông đã nói.

Theo dõi hoạt động gần đây của đám người Hứa Du, ngoại trừ việc trở lại Bán Sơn Lan Uyển, họ luôn ở gần tòa nhà Hằng Sơn và chưa bao giờ vượt quá khoảng cách hai con phố.

Điều này tương đương với việc Hứa Du đã hoạt động ngay dưới mũi họ, nhưng trước giờ họ không phát hiện ra.

Trong lòng Chu Dương vô cùng nặng nề.

Bởi vì lần này, để đối phó hiệu quả với đám người Hứa Du, Chu Dương thậm chí còn bố trí các tông sư võ giả như Ngưu Xuyên và Bào Ca thay nhau canh chừng, ngoài ra còn có những người ở bán bộ tông sư võ giả như Tiểu Đao cùng không ít tay võ đắc lực bên phía Hổ gia.

Đội hình như vậy, cho dù là gia tộc hạng nhất, cũng là lực lượng bảo vệ hàng đầu.

Tuy nhiên, ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, vẫn không phát hiện ra tung tích của đám người Hứa Du, vẫn để họ luồn lách ngay dưới mũi mình.

Đây thực sự là một sự sỉ nhục!

"Chết tiệt, chuyện này làm sao có thể!"

Chu Dương dùng nắm đấm đập xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi, trêи mặt tràn đầy tức giận.

"Chu Dương, ở đây có hai khả năng, tôi chỉ nói vậy để cậu tham khảo thôi.”

Lúc này, Trần Thế Hào mới lên tiếng.

"Ừ."

Chu Dương gật đầu đồng ý.

Tình huống này đã vượt xa dự tính của anh, vậy nên nhất thời Chu Dương nhận ra mình không có ý gì hay ho cả.

Cho dù người đàn ông trước mặt đã điều tra rõ ràng quỹ đạo của đám người Hứa Du, thậm chí còn vẽ lên cả bản đồ, Chu Dương cũng cảm thấy hơi mơ hồ, luôn cảm thấy có thứ gì đó ẩn náu trong bóng tối, chỉ chờ anh phạm sai lầm là đối phương có thể xông lên và trực tiếp giáng cho Chu Dương một đòn sấm sét.

"Kết quả điều tra này hoàn toàn không có sai sót. Cho dù đám người Hứa Du đều là người của gia tộc ẩn dật Hứa gia, cho dù Hứa Du là tông sư võ giả, cũng không phải là không có sơ sót. Vì vậy, không cần phải nghi ngờ tính xác thực của kết quả điều tra này."

Trần Thế Hào trầm giọng nói.

Câu nói này trực tiếp đánh tan chút nghi hoặc cuối cùng trong lòng Chu Dương.

"Vậy thì hai khả năng tôi đang nói đến là gì."

"Thứ nhất, chính là đám người Hứa Du biết chúng ta đang điều tra bọn họ, cho nên mới tương kế tựu kế, sắp đặt sẵn thủ đoạn hoạt động như vậy, cố ý cho chúng ta xem được quỹ đạo hoạt động này."

"Mà khi làm như vậy, họ thực sự có thể khiến chúng ta bối rối, nhưng phương pháp này không thể tồn tại lâu dài, bởi vì chúng rối rắm đến đâu, cuối cùng chúng ta vẫn có thể tìm ra sơ hở."

"Thứ hai..."

Khi Trần Thế Hào nói được nửa lời, ông ấy liếc nhìn Chu Dương, và dừng lại không nói tiếp nữa.

"Hả? Trần tổng, sao ông không nói gì nữa?"

Chu Dương nghe được một nửa, đang phân tích tính khả thi mà Trần Thế Hào nhắc đến, nhưng đột nhiên không thấy ông nói gì nữa, không khỏi ngẩng đầu nhìn Trần Thế Hào, phát hiện vẻ mặt của Trần Thế Hào lúc này rất nghiêm túc, ánh mắt ông nhìn Chu Dương có chút lo lắng.

Ánh mắt này khiến trong lòng Chu Dương khẽ run lên, trong lòng chợt hiện lên ý nghĩ không tốt, nhưng trong tiềm thức, Chu Dương không muốn nghĩ tới khả năng này.

"Khả năng thứ hai là tất cả những điều này đều chỉ là một cái bẫy, và người tạo ra cái bẫy này, tôi nghĩ, có lẽ trong lòng cậu cũng đã có mục tiêu. Mục đích họ làm những điều này là để thăm dò thực lực của cậu.”

Trần Thế Hào nói xong liền bước trở lại, ngồi xuống, không nói tiếp nữa.

Tuy nhiên, những gì Trần Thế Hào nói vừa rồi, giống như một dư âm không bao giờ dứt, cứ văng vẳng bên tai Chu Dương.

Người tạo ra cái bẫy, người tạo ra cái bẫy...

Phải rồi, nếu không phải là khả năng đầu tiên, thì chỉ có cách này mới có thể giải thích được.

Bởi vì, bất kể là đám người Hứa Du, hay là quỹ đạo hoạt động của họ đều là theo sự sắp đặt của người khác, thì mục đích chỉ có thể là muốn Chu Dương nhìn thấy.

Chỉ là, người mà có thể làm được những điều này, cho đến thời điểm hiện tại, chỉ có thể là một người.

Nhậm Phong!

Trong chốc lát, một số lần tiếp xúc thân thiết với Nhậm Phong vẫn còn rất sống động trước mắt, Chu Dương dường như vẫn chưa thể bước ra khỏi sự thiện ý đối với những lần tiếp xúc đó với Nhậm Phong.

Cần biết rằng, mới hôm qua, anh và Bào Ca đã đến nhà của Nhậm Phong ở Bán Sơn Lan Uyển để ăn tối, hơn nữa còn đồng ý đưa cháu gái Nhậm Thanh Thanh của Nhậm Phong đến gặp Giang Yến.

Tuy nhiên, chỉ sau một đêm, Trần Thế Hào đã nói với mình rằng tất cả những điều này có lẽ là do Nhậm Phong làm.

Mục đích không phải để đối phó với Chu Dương, mà để đối phó với toàn bộ công ty Danh Dương.

Chu Dương rất muốn vỗ về chính mình, rất muốn tìm ra sơ hở để loại bỏ Nhậm Phong ra khỏi sự nghi ngờ.

Nhưng Chu Dương thấy rằng mình không thể làm được.

Bởi vì anh tiếp xúc quá ít với Nhậm Phong.

Cộng lại trước sau, e rằng chỉ có thể tính là ba lần.

Lần đầu tiên, Chu Dương và Bào Ca đến tòa nhà Hằng Phong để gặp ông ta, nói rõ mục đích đến.

Khi đó, Nhậm Phong để lại cho Chu Dương ấn tượng rằng ông ta là người mạnh mẽ oai phong, là một người làm việc quyết đoán, hơn nữa đối với người khác cũng rất hào phóng.

Bây giờ nghĩ lại, Chu Dương thấy lúc đó hình như mình cũng không nói gì với Nhậm Phong, chỉ nói về mục đích của mình và giới thiệu qua về tình hình hiện tại, cuối cùng Nhậm Phong cứ thế đồng ý.

Lúc đó Chu Dương vẫn cảm thấy Nhậm Phong là người quyết đoán, dứt khoát.

Bây giờ xem ra có vẻ như Nhậm Phong còn mong mỏi mình làm như vậy.

Cuộc gặp thứ hai là vào chiều ngày hôm qua, một lá thư khuyên nhân nhượng có sức thuyết phục kỳ lạ xuất hiện trong cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương ở tòa nhà Hằng Phong.

Sau đó anh được Nhậm Phong mời ăn tối tại nhà, còn gặp cả cháu gái Nhậm Thanh Thanh của ông ta.

Lúc đó, anh cảm thấy không có vấn đề gì cả, mọi thứ đều rất logic.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Chu Dương phát hiện mọi thứ đều hợp lý mới chính là vấn đề lớn nhất.

Cần phải biết Nhậm Phong là ai?

Ông ta là chủ tịch của tòa nhà Hằng Phong, nắm giữ hơn một nửa cổ phần của tòa nhà này, trị giá hơn mười tỷ.

Bán Sơn Lan Uyển cũng được phát triển với sự hợp tác của Nhậm Phong, Chu Dương không biết Nhậm Phong nắm trong tay bao nhiêu cổ phần, tuy nhiên xét về vị trí nhà của Nhậm Phong thì không có nơi nào khác tốt hơn. Theo ước tính sơ bộ thì chắc chắn là không thấp hơn tòa nhà Phong, trị giá hơn mười tỷ, thậm chí là hai mươi tỷ.

Ngoài ra, Nhậm Phong không chỉ có tài sản ở Đông Hải, mà sản nghiệp của ông ta còn phủ rộng khắp hơn mười lăm tỉnh thành trêи cả nước.

Với quy mô sản nghiệp như vậy, giá trị tài sản ròng của Nhậm Phong đã ở mức rất gần với tám mươi tỷ.

Không ngoa khi nói rằng hiện giờ Nhậm Phong có thể đè bẹp Chu Dương từ bất kỳ phương diện nào.

Mà một người như vậy, cho dù tử tế đến đâu, khi đối mặt với một người lạ trực tiếp đến tìm ông ta, hơn nữa còn nói rất nhiều điều có vẻ nguy hiểm, nhưng ông ta lại không một chút nghi ngờ, còn trực tiếp hợp tác với đối phương hành động.

Như vậy có nghĩa là sao?

Lẽ nào là ông ta ngốc, là ông ta ngu xuẩn sao?

Đều không phải!

Bởi vì tất cả những chuyện này đều là do Nhậm Phong lên kế hoạch, nếu như ông ta vặn hỏi Chu Dương đủ điều, nhỡ xảy ra biến cố gì, kế hoạch của ông ta sẽ không được thuận lợi nữa.

Ngược lại, nếu Nhậm Phong làm theo lời Chu Dương, thì chắc chắn Chu Dương sẽ rơi vào kế hoạch của ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK