Mục lục
Chàng Rể Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 427: Dương Chiêu Đình

Mặc dù biết chị Linh này rất có thể là một tiểu thư đại gia tộc nào đó, nhưng lời này nói ra từ miệng cô cũng thật sự khiến người khác thay đổi cách nhìn.

Cô ấy hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của mình.

Bên ngoài nhìn có vẻ đáng yêu, gợi cảm, nhưng thực tế e rằng khí phách có một không ai, luôn có dáng vẻ chỉ có tôi độc tôn.

Chu Dương bất giác nhìn Giang Yến, nhưng Giang Yến chỉ nhìn lại anh bằng ánh mắt bất đắc dĩ và vô tội.

Trong chốc lát, đầu kia điện thoại Dương Chiêu Đình trở nên yên lặng.

Tựa như có một trận mưa bão sắp nổi lên, còn hiện giờ là quang cảnh bình yên trước giông bão.

Thậm chí Trương Tâm Di đã chuẩn bị sẵn, nếu Dương Chiêu Đình tức giận cô nhất định sẽ chủ động nói xin lỗi, cố gắng hết sức không để chị Linh bị ức hϊế͙p͙.

Nhưng một giây sau, trong điện thoại di động vang lên tiếng nói của Dương Chiêu Đình, tất cả mọi người đều ngẩn người ra.

“Chị là… chị Linh? Vãi! Chị Linh, sao chị lại ở đó? Đó không phải là một cửa hàng tồi tàn sao, chị Linh, sao chị lại đến đó? Không phải chị đến chụp ảnh quảng bá người đại diện chứ? Việc này không hợp với tác phong của chị.”

Dương Chiêu Đình không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thậm chí trong giọng nói đầy vẻ không tưởng tượng nổi, một cửa hàng nhỏ như cửa hàng của công ty Danh Dương vốn không xứng với chị Linh.

“Cậu đang nói gì vậy? Tôi chỉ cho cậu nửa tiếng, bây giờ đã qua hai phút rồi, cậu còn hai tám phút, quá giờ thì không đợi nữa!”

Chị Linh cười khẩy, không nói nhiều lời mà chỉ nhìn đồng hồ, báo thời gian xong rồi cúp điện thoại.

Trả lại di động cho Trương Tâm Di đang sững sờ, chị Linh lắc đầu thấy chẳng có gì thú vị, hơi tiếc nuối khi giả ngầu mà chẳng ai thưởng thức.

“Chị Linh, chị….”

Trương Tâm Di khó khăn lắm mới phản ứng được, vội vàng cầm chặt điện thoại, nhìn về phía chị Linh, càng cảm thấy căng thẳng hơn, nói năng cũng run rẩy.

Dù sao Trương Tâm Di cũng biết, Dương Chiêu Đình một người luôn tự cao tự đại coi trời bằng vung ở Tương Tây, tuy không biết hắn dựa vào đâu, nhưng Trương Tâm Di biết cho dù là con cháu của năm gia tộc lớn, khi gặp Dương Chiêu Đình cũng phải khách sáo, không dám làm xằng làm bậy.

Nhưng bây giờ, trước mặt chị Linh, Dương Chiêu Đình lại trở thành một em trai nhỏ, hơn nữa còn không dám mở miệng tranh luận.

Điều này khiến Trương Tâm Di nhất thời cảm thấy mơ hồ.

Chu Dương cũng vậy, nhìn dáng vẻ vô cùng bá đạo của chị Linh, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Rốt cuộc chị Linh này có lai lịch thế nào, tại sao trông lợi hại đến vậy.

Nhưng đối phương không nói, Chu Dương cũng sẽ không truy hỏi đến cùng.

Nói cho cùng, anh và chị Linh này cũn không thân thiết gì, tất cả đều vì có người trung gian là Giang Yến, hai người mới có thể nói với nhau vài câu.

Với tình hình này, chị Linh đã nói cho Dương Chiêu Đình nửa giờ, vậy thì khả năng lớn đối phương sẽ đến trong vòng nửa giờ nữa.

“Mọi người nghỉ ngơi đi, phải đợi thêm nửa tiếng thì đứng cũng thấy mệt”.

Chu Dương cười nói, bảo Trương Tâm Di lập tức đi sắp xếp.

Từng giây từng phút trôi qua, không chỉ Trương Tâm Di vẫn luôn canh thời gian, mà đến cả Chu Dương thỉnh thoảng cũng nhìn đồng hồ.

“Vù!”

“Xẹt!”

Đột nhiên, tiếng xe thể thao vang dội cách phố đi bộ không xa.

Ngay sau đó, một chiếc xe thể thao Aston Martin với hình dạng rất ngầu quét ngang trước cửa hàng trụ sở của công ty Danh Dương, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Trong chốc lát, chiếc xe thể thao kia khiến tất cả mọi người trêи phố đi bộ khϊế͙p͙ sợ, bất kể là người đang đi trêи đường hay người trong cửa hàng, đều đổ dồn ánh mắt về nó.

Chưa nói đến việc chiếc Aston Martin này riêng ngoại hình cũng khiến người ta có ấn tượng thật sâu đậm, khó mà quên được.

Chứ đừng nói là đây là phố đi bộ, theo lý mà nói, bất kỳ phương tiện giao thông nào cũng không được phép vào.

Nhưng chiếc xe Aston Martin này lại đi vào mà chẳng có người nào ngăn cản, ai biết thì sẽ hiểu, chủ nhân chiếc xe này nhất định là người có thân phận và thủ đoạn không tầm thường.

Hơn nữa chiếc xe còn dừng ở trước cửa hàng của công ty Danh Dương.

Điều này càng thu hút sự chú ý của nhiều người.

Thời gian gần đây, toàn bộ phố đi bộ của Trường Sa, động tĩnh lớn nhất, náo nhiệt nhất không đâu khác ngoài cửa hàng trụ sở chính của công ty Danh Dương, mỗi ngày khách ra vào không ngớt, vô cùng ồn ào sôi nổi, mấy cửa hàng bên cạnh trở nên vắng vẻ đi nhiều.

Vì vậy bây giờ đột nhiên có một chiếc xe thể thao xa hoa đi đến, dĩ nhiên sẽ khiến nhiều người chú ý.

Dương Chiêu Đình đổ xe xong thì lập tức xuống xe, chỉ mất vài bước đã đến trước mặt chị Linh.

Lúc này, trêи tay hắn vẫn cầm một chiếc đồng hồ.

“Chị Linh… 28 phút… còn chưa tới nửa giờ…”

Dương Chiêu Đình thở hổn hển nói, âm thanh đứt quãng, thậm chí đứng còn không vững, quỳ rạp xuống trước mặt chị Linh, đưa chiếc đồng hồ tới trước mặt cho cô xem.

Lúc này, Chu Dương mới nghiêm túc nhìn nhϊế͙p͙ ảnh gia tên Dương Chiêu Đình này.

Không lớn tuổi lắm, tầm 25-26 tuổi, khoảng bằng tuổi mình, cách ăn mặc tùy tiện, hình như cũng không chú ý đến trang phục của bản thân.

Tóc cắt kiểu Hàn Quốc phổ biến nhất gần đây, mặt trông vô cùng anh tuấn.

Đẹp trai!

Trẻ tuổi!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Chu Dương đối với Dương Chiêu Đình.

Còn về ấn tượng khác thì tạm thời không có.

Nhưng so với điều này, Chu Dương lại càng tò mò về nguyên nhân thái độ của Dương Chiêu Đình trước mặt chị Linh.

“Hừ, Tiểu Đình Đình, bây giờ cậu giỏi rồi, còn dám cho tôi leo cây, bỏ tôi ở đây, có phải dạo này không dạy dỗ cậu, cậu bắt đầu bay nhảy rồi không?”

Chị Linh không nhìn đồng hồ của Dương Chiêu Đình, cô cười khẩy, xua tay tỏ ý không hài lòng.

“Làm gì có, chị Linh, chẳng phải tại em không biết chị đến à? Mà sao chị lại ở đây, đây chỉ là một cửa hàng nhỏ, chị thân phận thế nào…”

Dương Chiêu Đình cười mỉa.

Nhưng hắn vừa nói được một nửa đã bị chị Linh chen ngang.

“Hừ, biết là tốt, cậu đã đến đúng giờ, vậy thì sẽ không phạt cậu nữa, khỏi nói nhiều, mau bắt đầu làm việc đi.”

Chị Linh lạnh lùng nói.

“Được thôi!”

Nghe thấy chị Linh không truy cứu, Dương Chiêu Đình xúc động đáp, lập tức đứng dậy, quay vào xe lấy máy quay chuyên dụng và một chút thiết bị, chuẩn bị bắt đầu công việc.

“Mọi người chuẩn bị đi”.

Chị Linh thuận miệng nói.

Lúc này, Trương Tâm Di mới phản ứng lại, vội vàng gọi nhân viên qua giúp Dương Chiêu Đình.

Chẳng mấy chốc, những thiết bị quay phim chụp ảnh, bảng chiếu sáng và các loại thiết bị khác đều đã lắp đặt xong.

“Tiểu Đình Đình qua đây, tôi giới thiệu với cậu, đây là bạn tôi, Giang Yến, phải làm thế nào thì cậu biết đấy, nếu bức ảnh cậu chụp mà tôi không hài lòng thì hôm nay cậu cũng đừng về nữa.”

Chị Linh xách cổ áo Dương Chiêu Đình lên, chỉ qua Giang Yến, lạnh lùng uy hϊế͙p͙.

Dương Chiêu Đình sợ xanh mặt, nghiêm túc gật đầu đảm bảo.

“Yên tâm đi, chị Linh, em nhất định sẽ chụp thật cẩn thận, chắc chắn sẽ khiến chị và Giang tiểu thư hài lòng!”

Sau khi Dương Chiêu Đình thề thốt một cách thành khẩn, lập tức tập trung tinh thần vào công việc.

Chu Dương vẫn luôn quan sát chị Linh, xem đến đây trong lòng cảm thấy rất thán phục.

Sau khi Dương Chiêu Đình biết thân phận của Giang Yến cũng không có biểu hiện gì ngạc nhiên, thậm chí lại tỏ vẻ vui mừng, hình như không quan tâm đến chuyện Giang Yến là người của Giang gia.

Phải biết rằng, Giang gia là một trong năm gia tộc lớn, Giang Yến lại càng nổi tiếng ở Tương Tây, bất kỳ người có sức ảnh hưởng nào cũng đều không thể không biết Giang Yến.

Nhưng Dương Chiêu Đình dường như không hề biết cũng không quan tâm.

Cho dù là vậy, thì hắn ở trước mặt chị Linh lại luôn tỏ vẻ như một thằng em trai nhỏ.

Xem ra lai lịch của hai người này đều không đơn giản, thậm chí thế lực đằng sau bọn họ căn bản không ở Tương Tây.

———————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK