Nhưng có điều rất quan trọng không thể khinh thường, nơi này là thủ đô.
Thế nên Chu Dương không thể trực tiếp đối chọi với bốn gia tộc lớn.
Anh phải từng bước ra tay với bọn họ, phải đảm bảo mỗi bước đi đều hợp lí và cẩn thận.
Nếu không chỉ cần xảy ra sơ suất thì dù Chu Dương có là tối thượng hoàng đế, e rằng cũng chẳng thể làm gì được.
Dù Chu Dương có thể thoát khỏi tội trạng nhưng anh cũng không muốn gây náo loạn phương Đông, dù sao đây cũng là nơi anh lớn lên, là quê hương của anh.
“Theo như phân tích, chắc hẳn bây giờ bốn gia tộc kia đang điều tra lai lịch của tập đoàn Chu Thị, e là không bao lâu nữa đã có thể nhận được tin tức”, Hổ gia nói với Chu Dương.
Chu Dương gật đầu, phân tích này cũng giống với suy nghĩ của anh.
Chuyện như thế rất thú vị, với thực lực của bốn gia tộc lớn, thật ra không khó để điều tra rõ ràng lai lịch của tập đoàn Chu Thị.
Thậm chí bốn gia tộc lớn hoàn toàn có thể điều tra được tập đoàn Chu Thị là do Hổ gia của Hứa gia Đông Hải thành lập chỉ là bề ngoài, trêи thực tế, ông chủ thật sự đằng sau lại là Chu Dương.
Dù sao chuyện này có thể điều tra rất dễ dàng, Hổ gia là người làm việc dưới trướng của Chu Dương không phải bí mật gì, hơn nữa tên của tập đoàn này là Chu Thị.
Ông chủ đằng sau không phải là Chu Dương thì mới lạ!
Sau đó có lẽ họ cũng điều tra ra được Chu Dương đã là hoàng đế võ giả.
Vậy thì có chuyện thú vị rồi đây, họ sẽ làm gì với tập đoàn Chu Thị? Sẽ trừ khử hay kéo về thành một phe?
Mạng lưới tình báo của họ không thể điều tra ra bây giờ Chu Dương đã đến thủ đô, dù sao hành trình của Chu Dương được giữ bí mật rất kín kẽ.
Nếu họ không biết Chu Dương đã đến thủ đô mà còn muốn ra tay với tập đoàn Chu Thị, thì chắc chắn sẽ ra tay ngay lúc này.
Dù sao Chu Dương là một hoàng đế võ giả, nếu đợi lúc Chu Dương đến, bốn gia tộc lớn mới ra tay với tập đoàn Chu Thị thì sẽ gây nên động tĩnh khá lớn.
Sự thật cũng gần như suy đoán của Chu Dương.
Bốn gia tộc lớn lại triệu tập mở cuộc họp.
Khu nhà Chu gia ở thủ đô.
Bốn gia chủ Thương gia, Độc Cô gia, Đệ Ngũ gia, Chu gia đều ngồi cạnh bàn hình vuông, sắc mặt nghiêm túc.
“Chu gia chủ, Chu gia các ông đúng là xuất hiện rất nhiều nhân tài”, gia chủ Đệ Ngũ gia nói: “Một đứa con hoang bị đuổi ra khỏi nhà thế mà cũng có thể đạt đến cảnh giới hoàng đế võ giả trong một thời gian ngắn như vậy, đây quả thật nhân tài đỉnh cao!”
Gia chủ Độc Cô gia nói: “Sự thật là như vậy, nhưng theo tôi thấy chuyện không đơn giản thế đâu”.
“Chu Dương này đúng là một thiên tài, hơn nữa cũng là đứa con bị Chu gia vứt bỏ nhưng vấn đề lại nằm ở thân phận là đứa con bị vứt bỏ này”.
“Cậu ta có thái độ gì với Chu gia? Đồng thời, cậu ta lập nên tập đoàn Chu Thị này là có ý gì? Chẳng lẽ muốn thay thế Chu gia ư?”
Gia chủ Thương gia nói: “Vấn đề này phải hỏi Chu gia chủ, dù Chu Dương này thực sự oán hận Chu gia, nhưng nếu Chu gia đồng ý cho cậu ta về lại Chu gia thì tôi nghĩ có lẽ cậu ta cũng rất vui vẻ trở về thôi”.
Độc Cô gia chủ nhìn Chu gia chủ: “Chu gia chủ, ý của ông thế nào, chúng ta nên lôi kéo cậu ta về hay ngăn cậu ta lại?”
“Tôi nghe nói Chu Dương là con trai ruột của ông!”
Đúng vậy, gia chủ hiện giờ của Chu gia là Chu Hằng Thiên, cũng chính là bố ruột của Chu Dương!
Thế nên ba vị gia chủ đang ngồi đây đều thích thú nhìn Chu Hằng Thiên, thầm nghĩ không biết ông sẽ đưa ra quyết định thế nào.
Cho dù năm đó Chu Hằng Thiên đuổi Chu Dương ra khỏi nhà vì nguyên nhân nào, nhưng suy cho cùng Chu Dương là con trai của Chu Hằng Thiên.
Thấy con trai mình ưu tú như vậy, có lẽ người làm bố này rất vui vẻ.
Lúc này hai người mà đối đầu với nhau thì thật sự không cần thiết.
Cả ba người đều nghĩ hay là bảo Chu Hằng Thiên ra mặt xin lỗi Chu Dương là xong, sau đó cho anh một chút lợi ích để đưa Chu Dương về lại Chu gia.
Như vậy Chu gia lại có thêm một thiên tài siêu cấp, hơn nữa còn là con trai của gia chủ. Dù xét ở góc độ nào thì đây cũng là chuyện tốt.
Vẻ mặt của Chu Hằng Thiên không có nhiều cảm xúc, ông nhìn lướt qua ba người đang ngồi ở đây rồi trầm giọng nói: “Các ông cho rằng thân phận bố ruột này của tôi có trọng lượng với nó sao?”
Ông vừa nói vậy, mọi người đều sửng sốt.
Sau đó họ chợt nhớ đến những việc Chu Dương đã làm ở Đông Hải.
Một mình xông vào Tô gia, tiêu diệt Hứa gia, bất kể gia tộc lớn nhỏ nào, bất kể thực lực của mình ra sao, tóm lại kẻ nào dám chọc đến anh, anh nhất định sẽ báo thù!
Có thể tưởng tượng được Chu Dương là một người độc đoán ra sao.
Lúc này, mọi người đều không nói gì.
Chu Hằng Thiên nói tiếp: “Nên mới nói nếu nó đã quyết định báo thù Chu gia thì Chu gia muốn lôi kéo nó là chuyện không thể được”.
“Mặc dù tôi là bố của nó nhưng nó không thể nể mặt tôi mà tha cho Chu gia đâu, mọi hành động đều phải dựa vào tâm trạng của nó”.
“Nó lập nên tập đoàn Chu Thị chứng tỏ nó muốn dằn mặt Chu gia, chúng ta không thể thay đổi điều này”.
“Chúng ta lùi về sau thì nó sẽ tiến lên trước, tóm lại dù thái độ của chúng ta thế nào, chúng ta vẫn là kẻ thù của nó”.
“Thế nên chúng ta cũng phải xem nó như kẻ thù của mình”.
Mọi người lại rơi vào suy tư, không thể không nói phân tích của Chu Hằng Thiên rất có lý.
Nếu Chu Dương đã quyết định báo thù Chu gia, vậy chắc chắn chuyện này không phải Chu gia nhượng bộ một hai bước thì có thể lôi kéo được Chu Dương về.
“Đó là con trai của ông, lẽ nào chúng ta phải để cậu ta…”, gia chủ của gia tộc Đệ Ngũ thực hiện động tác cắt cổ.
“Cố gắng đừng xảy ra xung đột chính diện với nó”, Chu Hằng Thiên thở dài: “Cho nó một bài học để nó biết bốn gia tộc lớn không dễ bị chọc vào, sau đó mới có cơ hội lôi kéo nó”.
“Nhân tài dù có mạnh đến đâu cũng sẽ khuất phục dưới quyền lực tuyệt đối, cứ làm cho tập đoàn Chu Thị biến mất trước đã”.
“Chỉ cần nó dám bước chân đến thủ đô, chúng ta sẽ dọn sạch hết tai mắt của nó để nó hoàn toàn hết hy vọng với việc nhằm vào bốn gia tộc lớn”.
Đây cũng là một cách, hay nói cách khác đây là cách duy nhất.
Lần này không phải bốn gia tộc lớn muốn bắt nạt người khác mà là Chu Dương chủ động trở thành kẻ thù của họ.
Vậy thì hết cách rồi, họ cũng đành phải ra tay thôi.
“Nhân lúc tên nhóc đó chưa đến thủ đô, chúng ta mau chóng ra tay”, gia chủ của gia tộc Độc Cô nói: “Người ở lại thủ đô là Hổ gia của Hứa gia ở Đông Hải, họ có hơn bốn mươi tông sư võ giả, chúng ta cử một hoàng đế võ giả đến đánh nhanh thắng nhanh là được”.