Lúc trước, cô ôm hy vọng này nên mới một mình lập nghiệp, sáng lập công ty Danh Dương.
Bây giờ bất kể cái gia đình này muốn chèn ép cô thế nào, cô cũng không hề sợ hãi, bởi vì sản nghiệp to lớn ở trong tay chính là vốn liếng để cô tự tin!
"Trước kia các người ở trước mặt tôi giả vờ giả vịt bày đủ trò tôi cũng không thể làm gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng tất cả”.
"Nhưng bây giờ tôi không cần phải thế nữa, các người đã không làm gì được tôi, các người cũng không thể ép buộc tôi làm cái gì!", Lâm Tử Ngọc lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài đi, từ hôm nay trở đi, giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào, được không?"
"Dù sao tôi có được thành tựu ngày hôm nay, các người cũng không giúp tôi bất kỳ điều gì, đúng chứ?"
Lúc Lâm Tử Ngọc nói những lời này cô cảm thấy rất thoải mái.
Đến nằm mơ cô cũng muốn nói những lời này với hai người bọn họ, cô đã tưởng tượng vô số lần, lúc mình nói ra những lời này, bọn họ sẽ có biểu cảm như thế nào.
Nhưng cô vẫn còn quá trẻ người non dạ.
Chuyện thống khổ nhất trêи thế giới này chính là áp lực tới từ người thân.
Từ mặt nhau?
Chuyện này là không thể, cả đời này cũng không thể!
Cô muốn từ, bố mẹ cô sẽ đồng ý sao?
"Tử Ngọc, con nói những lời này làm bố mẹ đau lòng chết mất”, bà mẹ kế nói: “Mẹ biết trong lòng con thấy khó chịu, có lẽ con cảm thấy mẹ thiên vị em trai con”.
"Nhưng có sao nói vậy, có phải mẹ đã nuôi dưỡng con trưởng thành hay không? Có phải con ăn cơm mẹ nấu lớn lên không? Con nói đi, chúng ta sống với nhau bao lâu như vậy, sao có thể không có chút tình cảm nào được chứ?”
"Cho dù con không nhận người mẹ kế là mẹ, cho dù con không cảm tạ ân tình mẹ nuôi dưỡng con bao năm nay, nhưng dù sao con cũng phải nhận bố của con chứ? Ông ấy là bố ruột của con mà, ông ấy cũng không thiên vị đúng không?"
"Bố con đối xử với con tốt như vậy, chẳng lẽ con nói không nhận là không nhận thật sao?"
Bà mẹ kế nói chuyện rất đường hoàng, nói dối không chớp mắt là có thật.
Lâm Chí Cương cũng nói: “Vớ vẩn! Tử Ngọc, mấy chuyện từ mặt bố mẹ này mà con cũng mở miệng ra nói được sao?"
"Mẹ con nói rất đúng, dù bà ấy là mẹ kế, nhưng đúng là bà ấy đã nuôi dưỡng con trưởng thành, sao con lại không nhận mẹ cơ chứ!"
Mặt dày mày dạn, bám dai như đỉa là nói đến tình hình lúc này.
Lâm Tử Ngọc tức giận đến mức sắp nổ tung luôn rồi.
Nhưng cũng may cô vẫn chịu đựng được, dù sao cố gắng lâu như vậy, cũng vì ngày hôm nay.
Cô đã có đủ tự tin, cho nên sẽ không bị đánh bại dễ dàng như vậy.
"Tôi đã nói rồi, các người có thể nói tôi bất hiếu, thích nói tôi thế nào cũng được, các người cứ coi như tôi là một đứa không biết lý lẽ, tôi xin các người nhanh cút đi có được không?", Lâm Tử Ngọc cố nén giận nói.
"Haiz, xem ra con bé đã quyết tâm muốn từ chúng ta, ông à, chúng ta phải làm sao đây?"
"Chẳng lẽ cứ thế đi sao? Nhưng nếu cứ đi như thế, trong lòng người làm bố mẹ như chúng ta cũng không thể thoải mái được!"
"Tử Ngọc à, con xem thế này có được không, chúng ta cũng đừng tranh luận ai sai ai đúng nữa, coi như mẹ xin lỗi con đi, cứ coi như tất cả những chuyện trước đây đều là lỗi của mẹ, con đừng so đo chuyện này với chúng ta nữa có được không?"
"Lần này bố mẹ thật sự là đến công ty thăm con, chúng ta bỏ qua hết mọi chuyện, khôi phục quan hệ trước kia có được không?"
Màn biểu diễn này thật tuyệt.
Cái gì mà đừng tranh luận ai đúng ai sai?
Cái gì mà cứ coi như những chuyện trước kia đều là lỗi của mẹ?
Thái độ này của bà ta, mặt ngoài thì có vẻ như đang nhận sai lầm về phía mình, nhưng trêи thực tế, là đang đẩy hết trách nhiệm lên đầu của Lâm Tử Ngọc!
Lâm Tử Ngọc thật sự càng ngày càng chán ghét bà mẹ kế này, nhưng cô lại không có cách nào cả.
Bởi vì bố ruột của cô, lúc nào cũng trúng chiêu này!
"Tử Ngọc! Con đã nghe thấy chưa! Mẹ con đều đã nói như vậy rồi, chẳng lẽ con còn muốn làm loạn nữa sao?"
"Nhanh xin lỗi mẹ đi, những chuyện trước đây coi như bỏ qua, nghe thấy không?", Lâm Chí Cương quát lớn!
"Lâm Chí Cương, ông là cái gì mà ông bảo xin lỗi là tôi phải xin lỗi?", cuối cùng Lâm Tử Ngọc cũng nổi giận, không còn kìm nén được cơn giận của mình nữa: “Lúc nào ông cũng chỉ biết đứng về phía bà ta, ông đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?"
"Tôi nói cho ông biết, muốn tôi xin lỗi, đừng hòng! Sau hôm nay giữa chúng ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì, để xem ông có thể làm gì được tôi!"
Thái độ của Lâm Tử Ngọc cũng rất kiên quyết.
Trêи thực tế cô cũng rất quyết tâm.
Mặc cho các người nói cái gì, tôi vẫn cứ giữ vững thái độ, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào! Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Muốn làm lành ư? Đừng hòng!
"Được! Mày muốn từ mặt nhau chứ gì!"
Lâm Chí Cương cũng bị chọc giận, dù sao cũng là một người đàn ông, làm chủ của một gia đình nên ông ta cũng rất sĩ diện, con gái chống đối không nghe lời, khiến ông ta cảm thấy rất mất mặt: “Được, từ mặt thì từ mặt, tao cũng không phải là không thể đồng ý”.
"Nhưng tao đã nuôi mày lớn đến thế này, mày cũng không thể vô ơn không báo đáp tao được?"
"Cho dù tao có không phải với mày, nhưng tao cũng không để mày bị chết đói, còn cho mày học hành tử tế, mày cũng phải bồi thường khoản tiền phí này và tổn thất tinh thần cho tao chứ!"
Lâm Chí Cương kiên định nói, ông ta đang cố gắng vùng vẫy, dùng chiêu này, coi như thật sự từ mặt Lâm Tử Ngọc.
Cho dù có phải từ mặt, thì ông ta nghĩ làm như thế vẫn sẽ kiếm lại được chút sĩ diện.
Nhưng cũng chỉ có chút sĩ diện hão ấy thôi, nếu như thật sự từ mặt nhau, thì quan hệ giữa ông ta và Lâm Tử Ngọc sẽ không thể nào làm lành được nữa, bởi vì đôi bên đã thanh toán sòng phẳng với nhau rồi.
Lâm Tử Ngọc ngơ ngác nhìn bố của mình, không ngờ ông ta sẽ chủ động nhắc đến chuyện này.
Quy đổi ân tình nuôi dưỡng cô thành tiền.
Sau một lúc sửng sốt, Lâm Tử Ngọc lại bật cười, chỉ có điều nụ cười này hơi bi thảm, còn mang theo nước mắt.
Được, quy đổi thành tiền chứ gì? Vậy cũng coi như nhanh gọn, chúng ta từ đây về sau coi như thanh toán sòng phẳng!
Cái này cũng đúng lúc là kết quả mà cô mong muốn nhất!
Lâm Tử Ngọc vừa cười vừa khóc nói: “Được thôi, nào, ông tính toán đi, nuôi tôi đến từng này, đại khái bỏ ra bao nhiêu tiền?"
"Một triệu? Hai triệu? Mà thôi ông cũng không cần tính làm gì cho mệt, tôi sẽ cộng thêm cho ông phí tổn thất tinh thần gì đó mà ông vừa mới nói, cho ông một trăm triệu, đủ chưa?"
Một trăm triệu, theo lí mà nói đã là nhiều lắm rồi, dù sao nuôi lớn Lâm Tử Ngọc, tổng cộng Lâm Chí Cương cũng không chi tiêu đến một triệu, đây chính là đền bù gấp một trăm lần!
Cho dù có cộng thêm mấy cái phí tổn trêи trời dưới đất gì nữa cũng còn dư rất nhiều.
Nhưng Lâm Chí Cương đã trở nên điên cuồng, đương nhiên ông ta sẽ không dễ dàng chấp nhận điều kiện của Lâm Tử Ngọc như vậy: “Không được, tao muốn mười phần trăm cổ phần của công ty mày!"