Đạo diễn: Nếu như nhớ không nhầm thì đây là show ly hôn mà nhỉ?
Sao nhìn mối quan hệ của hai người này lại thấy hơi không hợp lý thế?
[Ha ha ha, đạo diễn rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh rồi]
[So với tôi khi trước cũng không khác là bao, giờ thì tôi quen rồi]
[Xác nhận qua ánh mắt, nhất định là @cơm chó hiệu Nại Sâm]
Cũng may, Kiều Nại và Hình Sâm không định ở lại đây, mặc dù vì vô tình nên mới đến lều trại của ê-kíp chương trình nhưng dẫu sao thì thân phận của hai người vẫn là khách mời, họ không muốn làm khó ê-kíp chương trình hay vô ý phá hoại quy tắc của show truyền hình thực tế mà chỉ muốn dừng chân nghỉ ngơi một chút.
Khi Kiều Nại nói những suy nghĩ của cô ra, tất cả nhân viên bao gồm cả đạo diễn đều thở phào một hơi rất rõ ràng, trong lòng ai nấy đều có cảm giác so với Hình Sâm thì Kiều Nại quả thật là một thiên sứ! Tuy Hình Sâm không nói gì nhưng chỉ cần anh vẫn còn hiện diện ở đây thì mọi người không ai dám thả lỏng.
Có những khách mời “hiểu lòng người” như này, đạo diễn rất an tâm nhưng cũng hết buồn ngủ luôn, dù sao hai người trước mắt không chỉ là khách mời mà còn là Boss đầu tư lớn nhất, đã lấy tiền của bên đầu tư sao có thể không làm việc được? Làm gì có chuyện đánh một giấc lớn trước mặt Boss chứ!
Vậy nên, theo quy tắc là không được ăn nhưng muốn nghỉ ngơi vài phút thì vẫn có thể, nhân viên làm việc rất chu đáo lắp hai chiếc giường đơn cho cả hai ngủ một giấc thoải mái để có thể nhanh chóng phục hồi thể lực.
Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, một nhân viên rất biết cách làm việc đã cố ý làm lộ tin tức của hai người, khiến Kiều Nại và Hình Sâm vừa mới tỉnh dậy đã bị buộc phải đi đường tắt.
Nhân viên A đứng gần cửa lều tám chuyện: “Chỗ chúng ta cách chỗ của các khách mời bao xa?”
Nhân viên B nhớ lại nói: “Cũng khá xa đó, nhưng nếu đi theo con đường mòn ở giữa thì nhanh nhất một tiếng là tới rồi.”
Nhân viên A nghe vậy rất kinh ngạc: “Đường trong rừng nhiều như vậy, lỡ như lạc đường thì sao?”
Nhân viên B cười lanh trí: “Yên tâm, đường đi không phức tạp như vậy đâu, chỉ cần chọn một con đường rồi đi tới cuối thì sẽ không bị lạc đường.”
Kiều Nại: OvO?
Hình Sâm:...?
Cộng đồng mạng: Hahaha!
[Hai người có thể nói chuyện to tiếng lên chút!]
[Nói rất hay, lần sau đừng nói linh tinh nữa!]
[Kỹ thuật diễn xuất này thật đáng yêu (đầu chó)]
[Vì để đào hố khách mời mà cũng rất dụng tâm]
Tóm lại mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu điều tận tay dẫn người dâng tới tận cửa lều trại thôi, nếu như đổi lại là hai nhóm khách mời khác thì vì để về sớm, có lẽ thật sự sẽ chọn con đường gần hơn, dù sao có đường tắt không đi thì thế chẳng phải bị ngốc à?
Có lẽ ê-kíp chương trình cũng không nghĩ tới, đường đã trải sẵn dưới chân rồi mà Kiều Nại và Hình Sâm vẫn không đi, mà lại đi tới con đường ban đầu bên cạnh, không biết là hai người không nghe thấy hay là có dự tính gì khác, thế nhưng mọi người đều cảm thấy khả năng cao là vế sau hơn, bởi vì giọng hai nhân viên thảo luận trước đó cực kỳ lớn, kết quả thân mang trọng trách lớn lao nhưng không thành, lúc về còn bị những nhân viên khác cười vào mặt một trận.
Mà vào lúc hai người xuất phát lần nữa, khán giả tự nhiên cũng nhận ra điều này nên ít nhiều cũng thấy hơi nghi ngờ.
[Ủa? Tại sao không đi đường tắt vậy? Thế thì tới bao giờ mới có thể về được?]
[Tuy ê-kíp chương trình tự nguyện cung cấp tin tức nhưng đi thật cũng không ổn lắm đâu]
[Đúng vậy, lỡ như bị bẫy thì sao? Dù sao tôi cũng đồng tình với lựa chọn của cả hai]
[Hahaha, không ăn của cho sẵn! Có khí phách, tôi thích (chống cằm)]
Trên thực tế, Kiều Nại và Hình Sâm quả thực có suy nghĩ khác, với sự hiểu biết của họ về ê-kíp chương trình thì nếu chọn chỗ này dựng lều trại thì nguyên nhân một phần có lẽ là để duy trì khoảng cách với khách mời nhưng cũng không phải là tất cả, nếu nói xung quanh không có thứ gì tốt thì cũng không hẳn.
Vậy nên, hai người chọn đi tiếp con đường ban đầu và cũng định khảo sát tình hình xung quanh, kết quả không ngoài dự đoán, vừa đi được năm phút đã phát hiện một rạn đá san hô, đúng lúc đang là bốn năm giờ, thuỷ triều vừa mới rút, ê-kíp chương trình vẫn chưa phái người qua, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hoà.
Kiều Nại và Hình Sâm liếc nhìn nhau, đôi mắt chớp chớp sáng lên, cả hai người lập tức tràn đầy năng lượng, nhanh chân chạy qua, ban đầu họ nghĩ rằng không có kinh nghiệm thì không chắc sẽ có thể thu hoạch được gì nhưng vẫn không thể kìm lòng trước sự phong phú của thủy sản ở vùng biển này, chẳng bao lâu đã nhặt được rất nhiều sò điệp và ốc xà cừ để vào trong gáo dừa.
Gáo dừa là gáo dừa buổi sáng sau khi ăn giữ lại để chuẩn bị cho tình huống cần thiết, không nghĩ tới là giờ sẽ dùng nó thật, không lâu sau hai người đã lấp đầy gáo dừa của mỗi người, đứng chung để tổng hợp lại thì thu hoạch được rất nhiều, cảnh này đã khiến cho khung bình luận nháo nhào cả lên.
[Vãi chưởng, phát tài rồi!]
[Trong cái rủi có cái may mà]
[May mà không chọn đường tắt!]
Danh Sách Chương: