Mục lục
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vòng đầu tiên của trò chơi kết thúc thành công, đạo diễn cũng không ngờ rằng các khách mời lại chơi vui đến vậy.
Dù trò này trông có vẻ không đáng tin cậy nhưng hiệu quả của chương trình mang lại cực kỳ tốt không khác gì so với khi chơi trò “Thật hay Thách”, đủ các loại tình tiết kịch tính thậm chí ngay cả kịch bản cũng không dám viết như vậy!
Quả thật nơi nghệ thuật bắt nguồn là đời sống, điều này làm cho đạo diễn cảm thấy bất ngờ và ngay lập tức thúc giục nhân viên tiếp tục chia bài.
Vòng thứ hai của trò rút bài chính thức bắt đầu. Lần này Kiều Nại gặp may nhanh chóng đánh hết bài, Hình Sâm cũng theo sát sau, chỉ còn lại bốn người tranh đua gay gắt.
Kiều Nại chống cằm, ánh mắt chăm chú dõi theo từng động thái rút bài của mọi người, nhìn các khách mời đấu trí với nhau mà đôi mắt sáng ngời lấp lánh trông hệt như một chú chồn ngồi ăn dưa ở giữa vườn dưa.
[Hahaha, nhìn thấy rõ là Kiều Nại đến đây để chơi trò chơi.]
[+1, từ lúc Hình Sâm đánh hết bài cô ấy không còn nhìn anh ấy nữa.]
[Tôi cười chết mất thôi, lần đầu thấy trò rút bài cũng có thể vui đến thế này.]
Cũng tương tự, Hình Sâm cũng đang quan sát trận đấu nhưng thái độ của anh so với Kiều Nại có vẻ thờ ơ hơn, ai rút bài cũng không liên quan tới anh.
Thậm chí chưa nhìn được vài giây ánh mắt đã chuyển hướng sang người bên cạnh, nhìn Kiều Nại một lúc thấy cô chỉ tập trung xem người khác còn xem rất chăm chú. Hình Sâm lập tức chuyển tầm mắt hướng xuống phía dưới bàn trà, lấy lên một đĩa đựng đầy trái cây trong đó còn có cả dâu tây mà Kiều Nại thích ăn.
Chỉ là Kiều Nại quá chú tâm vào trò chơi mà không hề để ý tới đĩa trái cây dù nó được đặt ở ngay bên tay cô, cô cũng hoàn toàn không nhận ra chỉ tập trung xem người khác rút bài. Hình Sâm lấy một quả dâu tây đỏ tươi từ đĩa âm thầm đặt vào trong tay Kiều Nại.
Có lẽ do có cảm giác quen thuộc với dâu tây mà dù cảm thấy trong tay có thêm thứ gì đó nhưng Kiều Nại vẫn không nhìn xuống, chỉ theo bản năng đưa vào miệng còn không quên bỏ cuống dâu tây ra.
Một trái dâu tây nhanh chóng được ăn hết, lòng bàn tay cũng trống không chỉ còn lại một cái cuống dâu tây trơ trọi. Hình Sâm kiên nhẫn chờ đợi một lúc, vốn nghĩ Kiều Nại ăn hết sẽ hoàn hồn nhưng cô vẫn tiếp tục giữ cuống dâu trong tay với vẻ mặt hứng thú quan sát mọi người rút bài, thậm chí còn hòa cùng tiếng cổ vũ của những người khác cười cực kỳ vui vẻ vô cùng hòa nhập với tập thể.
Nhìn xung quanh, trong khi các khách mời đang sôi động, không khí tràn ngập tiếng cười thì chỉ có Hình Sâm là không cử động thậm chí trên gương mặt anh còn không có biểu cảm gì.
Ban đầu, hành động nhỏ này của anh còn không quá rõ ràng nhưng hiện giờ mọi người đều đang cười chỉ có mình anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, đặc biệt là để tạo không khí cho các khách mời, tổ chương trình còn cố ý quay toàn cảnh đưa tất cả mọi người vào khung hình làm cho Hình Sâm càng trở nên lạc lõng.
Đạo diễn thấy cảnh này suýt nữa thì phun nước ra ngoài: “Phụt..”
Nhân viên bên cạnh cũng phải vất vả nhịn cười, phần bình luận trên màn hình cũng tràn ngập tiếng cười.
[Sâm Sâm, anh cố gắng kiềm chế chút nhé.]
[Có ý đồ gây chú ý nhưng thất bại!]
[Các chị em ơi, tôi xin phép được cười trước cái đã!]
Dẫu vậy, phong thái của một chủ tịch rõ ràng không phải ai cũng có thể sánh được, đổi lại nếu là người khác có lẽ đã thấy xấu hổ hoặc thậm chí đập bàn bỏ đi nhưng Hình Sâm cùng lắm là thể hiện sự lạnh lùng thêm một chút, cũng không nói gì càng không gây rối. Thậm chí, gương mặt lạnh lùng đó cũng không phải dành cho Kiều Nại mà là ánh mắt lạnh băng và công bằng quét qua tất cả mọi người, trừ Kiều Nại.
Vì thế, có bình luận đã phân tích suy nghĩ của Hình Sâm lúc này: “Mấy người còn chưa chơi xong à? Chơi cái trò rút bài này thôi mà lâu thế.”
Dĩ nhiên trong lúc các bình luận viên đang vui vẻ đùa giỡn thì Hình Sâm đã điều chỉnh lại tâm trạng, thu lại tâm trí chỉ tập trung vào không gian nhỏ bên cạnh mình. Anh lấy đi cuống dâu trong lòng bàn tay Kiều Nại rồi cẩn thận chọn một quả dâu tươi khác đặt vào tay cô.
Ngay khi cảm nhận được quả dâu ở trong tay, Kiều Nại vừa xem trò chơi vừa theo phản xạ có điều kiện đưa quả dâu lên miệng ăn.
Dù cô vẫn không nhìn về phía đĩa trái cây lẫn người đưa dâu tây nhưng có dâu tây thì cô vẫn ăn đều đặn.
Ở mức độ nhất định, điều này đã đạt được một sự cân bằng nào đó, trạng thái của Hình Sâm cũng trở nên bình thản như trước còn bắt đầu chọn quả dâu tây tiếp theo với vẻ tự mãn cứ như đang tìm niềm vui. Có lẽ chính vì lý do đó mà sau một lượt chơi căng thẳng, khi vòng thứ hai kết thúc thì gần một nửa dâu tây trên đĩa đã biến mất.
Ở vòng này người thua là Sầm Lâm Vũ, anh ấy còn thua cực kỳ thảm. Chủ yếu là vì trước khi thua, anh ấy còn muốn chơi xỏ Từ Giai Mạn nhưng không thành công. Có vẻ như anh ấy muốn bắt chước chiến thuật của Hình Sâm, đáng lẽ nên học đến đâu áp dụng đến đấy nhưng rõ ràng là anh ấy không hiểu đúng.
Chỉ thấy Sầm Lâm Vũ ra vẻ nghiêm túc, giọng nói thâm trầm, nhẹ nhàng: “Giai Mạn, tôi khuyên em nên rút lá khác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK