Mục lục
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa sự vui sướng của các hồn ma, buổi lễ này cuối cùng cũng đi đến hồi kết, nhóm hồn ma sôi nổi xoa xoa tay, hưng phấn mở rộng những cái miệng đầy máu, tỏ vẻ muốn bắt đầu thưởng thức 'con mồi'.
Sầm Lâm Vũ: "???"
Chẳng lẽ “ăn” anh ấy một lần chưa đủ sao?
Điều khủng khiếp nhất chính là, Sầm Lâm Vũ phát hiện đôi mắt của nhóm hồn ma đều chuyển sang màu xanh, theo nghĩa đen thì là màu xanh lá cây, phát ra ánh sáng xanh dạ quang, giống như một bầy sói sau khi trời tối, nhìn thôi đã sởn tóc gáy, anh ấy lập tức nhìn về phía Hình Sâm bên cạnh, muốn tìm sự giúp đỡ từ anh, lúc này chắc chắn không thể bỏ mặc anh ấy đúng không?
Nhưng mà, Sầm Lâm Vũ vừa nhìn qua, lập tức phát hiện Hình Sâm đã ốc không mang nổi mình ốc, ngay tức khắc không dám lên tiếng, ánh mắt trông mong nhìn Hình Sâm bị hai hồn ma khiêng lên, trong thầm nghĩ: Chẳng lẽ Hình Sâm trông ngon hơn? Cho nên quyết định sẽ ăn thịt anh ta trước?
Kết quả Hình Sâm lại bị đưa thẳng đến trước mặt Kiều Nại, nhóm hồn ma nói “A ú a ú a ú”, ý bảo đây là dành cho Kiều Nại thưởng thức một mình, vì dù sao cũng là Kiều Nại tự tay bắt giữ, cũng coi như là hợp tình hợp lý, sau khi đưa con mồi đến trước mặt Kiều Nại, lập tức quay đầu lại nhìn anh ấy với ánh mắt đầy đe dọa.
Sầm Lâm Vũ: "...?"
Khả năng quản lý biểu cảm của anh ấy đang mất khống chế :)
[Hahaha, tôi có cảm giác Vũ Vũ sắp sụp đổ rồi!]
[Tốt lắm tên nhóc, bây giờ ngay cả hồn ma cũng bắt đầu ship cp!]
[Xin lỗi nếu tôi nói thẳng, Nại Nại Sâm Sâm, đầu tư vào đây không lỗ đâu!]
[Tôi nguyện ý dùng người bạn thân đã độc thân mười năm của mình để đổi lấy HE!]
Chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống mình khổ sở như lúc này, nhóm hồn ma ùa đến, bao vây xung quanh Sầm Lâm Vũ, cảnh tượng quả là không dám nhìn thẳng, những hồn ma khác không xen vào không được thì đứng ở bên cạnh chờ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Kiều Nại và Hình Sâm, không biết là đang giám sát Kiều Nại ăn con mồi, hay chỉ đơn thuần là thèm muốn, bản thân cũng muốn 'ăn'.
Kiều Nại biết rằng lúc này mình không thể lộ ra sơ hở, cô có thể dùng lightstick màu xanh để che giấu ánh sáng xanh lục trong mắt, cũng có thể không há miệng để che giấu việc bản thân không có răng nanh, nhưng nếu không ăn cùng họ thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, cả hai người họ sẽ gặp nguy hiểm.
Dường như biết được sự lo lắng của Kiều Nại, Hình Sâm lập tức bước lên phía trước một bước, làm cho bản thân sát lại gần mép bàn, lập tức kéo khoảng cách với Kiều Nại, có lẽ là chưa bao giờ thấy con mồi chủ động như vậy, một số hồn ma bên cạnh không khỏi ngạc nhiên mà gãi gãi đầu, trong khi một số linh hồn khác lại mở miệng lớn hơn, không tiếng động mà cười lớn, như thể không thể nhịn được cười.
[Đây có thể là một trong số ít hồn ma trong sáng (đầu chó)]
[Cảm giác như có một cái gì đó khác đã nhập vào tôi, nên tôi mới cười thành thế này!]
[Nại Nại đừng lo lắng, điều quan trọng là phải che dấu tung tích (nghiêm túc)]
Kiều Nại ngồi trên bàn, khi ngồi thẳng lên thì miệng cô chỉ đến vị trí ngực Hình Sâm, cô nhấp môi nhưng thực sự không với tới được, mà hồn ma bên cạnh đã tức giận dậm chân, chờ không kịp bắt đầu thúc giục, Hình Sâm chậm rãi cúi người, chống hai tay lên bàn dưới người Kiều Nại, trong nháy mắt cần cổ trắng nõn bị đưa lên miệng.
Ngay lúc Kiều Nại còn đang suy nghĩ có nên cắn hay không, bên tai lập tức truyền tới lời dặn của Hình Sâm: “Cẩn thận, đừng để lộ răng.”
Giọng điệu của anh nghe vô cùng nhẹ nhàng, như thể anh cảm thấy điều này cũng không có gì đặt biệt, chỉ là một nhiệm vụ mà thôi, nếu người bị cắn nghĩ thoáng như vậy, Kiều Nại cũng không nghĩ gì nữa, theo bản năng ngửi một chút, có mùi thơm cực kỳ dễ ngửi, không phân biệt ra mùi hương lạnh lẽo này, khiến Kiều Nại tự hỏi liệu mình có bị hồn ma đồng hóa không?
Giây tiếp theo, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, không chút do dự liền cắn một chút, từ đầu đến cuối Hình Sâm không phát ra âm thanh nào, bởi vì căn bản là không đau, thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy và tê tê lan ra tới cổ, anh cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc dâng trào trong mắt.
Kiều Nại cắn xong vẫn không nhúc nhích, rốt cuộc cô cũng thật sự không muốn ăn, cô chớp chớp đôi mắt sáng ngời, không biết từ lúc nào tim đập càng lúc càng nhanh, giống như một con thỏ nhỏ không thể khống chế được.
[Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!]
[Cứu mạng! Đây là thứ tôi có thể xem miễn phí sao?]
[Bà ơi, cp mà bà ủng hộ cuối cùng cũng đã thành đôi rồi!]
[Quá đỉnh rồi, tôi không thể ngừng việc ship họ!]
Ngoài việc ôm nhau, đây là lần Kiều Nại và Hình Sâm gần gũi khi còn tỉnh táo kể từ khi bắt đầu ghi hình chương trình, cư dân mạng đang xem như dán mắt vào màn hình, căn bản là không thể rời mắt được, hai bên khóe miệng cũng như bị treo lên, cho dù như thế nào cũng không hạ xuống được.
Bởi vì đây là tình huống không có trong kịch bản, cả hai khách mời đều tùy tiện chạm vào nhau tạo ra tia lửa, đạo diễn thích thú vỗ tay cười gần chết! Hotsearch trên mạng thì khỏi cần nói, đã đứng đầu danh sách từ lâu rồi, từ khi chương trình bắt đầu phát sóng đến nay đã có vô số hotsearch, Kiều Nại và Hình Sâm cũng chiếm ít nhất một nửa trong số đó!
-
Bên kia.
Ngay khi nhóm hồn ma đang lộ ra răng nanh, các khách mời đang xem kịch bên ngoài đã không thể đứng được nữa, biết tình hình không ổn, một bên hy vọng người bên trong có thể kiên trì một chút, một bên lo lắng suy nghĩ biện pháp, dự định dụ nhóm hồn ma ra ngoài, mà vừa lúc bên ngoài cửa có ba lối đi.
Sau khi quyết định xong kế hoạch, Nguyễn Ti Anh và Từ Giai Mạn lần lượt mỗi người đứng ở một trong hai hành lang, cách cửa khoảng vài mét, Triệu An Kha thì lại đứng ở hành lang cuối cùng, gần cửa nhất, tay cầm một giá nến đã tắt.
Nhìn thấy hai người còn lại đã chuẩn bị sẵn sàng, Triệu An Kha dùng sức ném giá nến mạnh vào cửa, phát ra một tiếng "ầm", khiến người lẫn quỷ bên trong đều giật mình!
Nghe thấy âm thanh Kiều Nại lập tức há miệng ra, Hình Sâm cũng đứng dậy nhìn về phía cửa, nhóm hồn ma đang ăn thịt Sầm Lâm Vũ cũng dừng lại, một trong những hồn ma thậm chí được cử đến mở cửa, phát hiện ngoài cửa lại có tới ba con mồi! Ngay lập tức hưng phấn đuổi theo, nhóm hồn ma còn lại cũng chia thành ba nhóm, bắt đầu truy đuổi con mồi mới, cuối cùng chỉ còn lại hai hồn ma vẫn kiên trì tra tấn Sầm Lâm Vũ.
Thấy vậy, Kiều Nại nhanh chóng tới ngăn cản hai hồn ma tham ăn, yêu cầu họ bắt con mồi mới, vì sợ thân phận MVP của Kiều Nại, nhóm hồn ma nhìn cây lightstick màu xanh lá cây của Kiều Nại, không thể không dừng lại việc “Ăn cơm", lập tức tuân theo mệnh lệnh lao ra ngoài, Sầm Lâm Vũ đã ngã gục xuống ghế dựa, nhìn thấy mặt và cổ quần áo của Sầm Lâm Vũ đầy những vệt đỏ, như thể bị thứ gì đó sơn lên, mặc dù đã biết NPC sẽ không thật sự “ăn”, nhưng cảnh này cũng vô cùng hài hước.
[Mỗi lần tôi nghĩ rằng Sâm Lâm Vũ đã rất thảm rồi thì anh ấy lại càng thảm hơn!]
[Sầm Lâm Vũ: Tôi không còn sạch sẽ nữa, huhuhu, muốn đổi một hành tinh khác để sống (hộc máu)]
[Cố lên! Kiên trì nào! Coi như đây chỉ là một giấc mơ thôi! Sắp thoát ra rồi!]
Kiều Nại lắc lắc Sầm Lâm Vũ: “Anh tỉnh lại coi, chúng ta cần phải đi!”
Sầm Lâm Vũ vẫn còn ngơ ngác: “Rốt cuộc cô là người hay quỷ?”
Thấy anh ấy vẫn còn phản ứng, không thể chờ được nữa, Hình Sâm trực tiếp kéo anh ấy dậy, một bên nắm lấy tay Kiều Nại, một tay kéo Sầm Lâm Vũ ra khỏi căn phòng như một cơn ác mộng đối với anh ấy, màn hình vô tình quét qua phía sau đầu của Sầm Lâm Vũ, phát hiện ra một hồn ma khẩu vị nặng nào đó đã vẽ một con rùa nhỏ trên cổ anh ấy, ngay lập tức khung bình luận không kiềm chế được mà bật cười.
Sau khi ra khỏi cửa, Kiều Nại và Hình Sâm quay lại con đường họ đã đi, tiếp tục đi tới, tóm lại là muốn cách xa nơi này càng xa càng tốt, trong quá trình đó họ đã tìm thấy những giá nến do các khách mời khác để lại, vẫn còn sáng, dường như soi sáng con đường về nhà của các khách mời, cứ như vậy ba người họ một đường đi thẳng đến được nơi an toàn.
Khoảng mười phút sau, các khách mời khác cũng lần lượt trở về nơi an toàn, ai nấy đều là chạy đến, thở hổn hển, không chỉ là sự gấp gáp khi chạy, còn là nỗi sợ hãi khi bị một đám quỷ đuổi theo, đó là nỗi sợ thật sự...
Tuy nhiên, sau lần hành động lần này, cuối cùng mọi người cũng tụ họp lại với nhau, có thể nói là trải nghiệm hết mọi gian nan của mê cung kinh dị.
Các khách mời khác đều ổn, chỉ có Sầm Lâm Vũ là thảm nhất, ngay cả Từ Giai Mạn cũng không nỡ nhìn, tuy nhiên Sầm Lâm Vũ cũng biết mọi người đã cố gắng hết sức, chỉ có thể nói là do bản thân xui xẻo, anh ấy nghĩ đến những lời khiêu khích tổ tiết mục trước khi khởi hành, ước gì thời gian có thể quay trở lại.
Ngoài Sầm Lâm Vũ được quan tâm đặc biệt, Kiều Nại cũng thu hút sự chú ý của mọi người, trong đó không thiếu những người cũng thắc mắc như Sầm Lâm Vũ lúc nãy.
Nguyễn Ti Anh nghi hoặc nói: "Nại Nại, rốt cuộc chuyện của em như thế nào? Chị nghĩ những con ma đều nghe lời em."
Kiều Nại chớp chớp mắt: “Hình như bọn họ nghĩ em là đồng loại, nhưng thật ra em là người tốt!”
Từ Giai Mạn cười: “Cái này làm tôi nhớ đến trước đây chơi Werewolf, tôi cũng nói Sầm Lâm Vũ là người tốt.”
Dường như nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, mọi người không khỏi nở một nụ cười.
Hình Sâm thay Kiều Nại làm chứng: "Tôi đã ở bên Kiều Nại suốt thời gian qua, thực sự em ấy là người tốt."
Triệu An Kha hỏi lại: “Vậy tại sao các người lại vào ổ quỷ?”
Kiều Nại giải thích: “Bởi vì Sầm Lâm Vũ bị bắt nên chúng tôi muốn đi tìm hiểu tình huống một chút.”
Nhắc đến chuyện thương tâm, Sầm Lâm Vũ buồn bã nói: “Tôi tin Kiều Nại là người tốt, cô ấy và Hình Sâm vừa cứu tôi.”
Mặc dù việc giải cứu có hơi muộn nhưng vẫn tốt hơn là không có ai quan tâm, Sầm Lâm Vũ tự hỏi một mình có thể tìm thấy điểm an toàn này không, việc bị bắt đúng là do lỗi của anh ấy.
Thời gian không còn nhiều nữa, lời giải thích khẳng định vẫn chưa đủ, hành vi trước đây của Kiều Nại ở ổ quỷ thực sự rất chấn động, nhìn thế nào cũng không giống người tốt! Nhưng các khách mời đều đã ở cùng nhau trong một khoảng thời gian dài, cũng khá hiểu rõ tính cách của Kiều Nại, kết quả thảo luận là họ không còn nghi ngờ nữa, mà một lần nữa lại tin tưởng Kiều Nại.
Có một số việc nói ra thì tốt hơn là không nói, nếu như không có biện pháp hợp tác cùng nhau được, các khách mời cũng đưa ra những suy đoán, có lẽ đây là thử thách mà tổ tiết mục đặt ra cho mọi người? Dù thế nào đi nữa đoàn kết mới là quan trọng nhất, mục đích cuối cùng của mọi người vẫn là thoát khỏi mê cung.
[Tất cả khách mời đều rất tin tưởng Kiều Nại!]
[Biểu hiện của mọi người siêu siêu siêu nice!]
[Nghi ngờ là điều bình thường, nhưng thật tuyệt khi có thể tin tưởng một lần nữa!]
Sau khi giải quyết xong mối quan hệ với nhau, Triệu An Kha cũng lấy cả bản đồ cũ lẫn bản đồ mới ra, chuẩn bị cùng Hình Sâm nghiên cứu, kết quả là khi cả hai đứng cạnh nhau, Triệu An Kha ngẩng đầu lên lập tức thấy trên cổ Hình Sâm có một vết đỏ, anh ấy nhớ trước đó hình như không có?
Triệu An Kha không phải là người cái gì cũng nói, không nghĩ ra lý do để hỏi, nhưng anh ấy thật sự rất tò mò, xuất phát từ bản tính tò mò của con người, ánh mắt cứ vô thức nhìn về phía đó, dần dà Hình Sâm cũng nhận ra, nhưng cái gì anh ấy cũng không nói, không định che giấu, cũng chẳng có gì để che giấu, che giấu ngược lại chứng tỏ có vấn đề, cả người càng thêm thản nhiên.
Thấy bộ dạng không e dè của Hình Sâm, Triệu An Kha cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, đồng thời Nguyễn Ti Anh cũng nhận thấy sự khác thường của Triệu An Kha, cô ta trực tiếp hơn nhiều, lập tức hỏi: "Hình Sâm, chỗ này của anh là sao vậy?"
Vốn dĩ Kiều Nại ở bên cạnh đang uống nước, nhìn thấy cảnh này bỗng nhiên bị sặc, Từ Giai Mạn vội vàng vỗ vỗ lưng cho cô: "Uống chậm thôi."
Đến lượt Hình Sâm bị mọi người nhìn chằm chằm, lại bình tĩnh hơn nhiều so với Kiều Nại, anh nhìn thấy Hình Sâm ở cuối đám đông lén lút lắc đầu với mình, khẽ cong môi: "Có thể là ở đây có muỗi?"
Bởi vì ngay từ đầu Sầm Lâm Vũ bị vây ở trong ổ quỷ, nên không biết chuyện gì xảy ra giữa Kiều Nại và Hình Sâm, thấy Hình Sâm nói vậy thì đương nhiên tin luôn, tuy rằng nhìn không giống lắm, nhưng điều đó không ngăn cản anh ấy châm chọc: "Con muỗi đó hình như cũng không nhỏ lắm, lại còn biết chọn chỗ để cắn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK