Nhảy xuống khỏi yên ngựa, chỉ trong nháy mắt anh đã đi đến phía sau tên công tử ăn chơi trác táng. Thanh kiếm sắc bén trên tay anh dường như cũng bị bao phủ bởi hơi lạnh từ Hình Sâm, tạo ra một sức mạnh không thể chống lại.
Không chỉ tên công tử ăn chơi trác táng kia mà ngay cả những người xung quanh cũng nhìn đến nỗi ngây người, điều này không cần phải diễn nữa, rõ ràng là phản ứng thật.
[Anh trai của tôi ơi, anh thật sự đẹp trai ngút trời]
[A a a! Hình Sâm anh quá ngầu rồi]
[Thực lòng mà nói, tôi xem mà chân tay đều mềm nhũn]
Rõ ràng biết đây là một cảnh trong kịch bản của ê kíp chương trình, nhưng tên công tử ăn chơi trác táng bị kiếm kề sát vào cổ vẫn cảm thấy đầu óc tê dại, sống lưng lạnh buốt, phản ứng sinh lý rõ ràng không thể che giấu.
Nghe có vẻ có phần hơi nói quá, nhưng gã thật sự có cảm giác như mình sắp chết, lập tức bị sợ hãi đến mức ngồi thụp xuống đất, khóc lóc thảm thiết và bắt đầu cầu xin, một loạt hành động đó khiến cho các bình luận cũng phải thán phục sát đất.
[Diễn viên của ê kíp chương trình mời đến diễn giỏi thế nhỉ]
[Xin lỗi nhưng mà tôi nói thật, tôi cứ cảm giác như không phải đang diễn]
[Hết cách rồi, ai ở vào tình cảnh đó thì cũng phải sợ thôi!]
Thấy vậy, Hình Sâm cũng thu lại kiếm, không quan tâm đến gã nữa. Các lính canh thành phía sau rất biết điều, tiến lên kéo tên công tử ăn chơi kia đi. Bản thân tên công tử này vốn nên bị kéo đi thì giờ lại càng không muốn nán lại thêm một giây nào nữa, cứ nắm chặt cánh tay của lính canh thành không chịu buông, không biết rốt cuộc là ai đang kéo ai.
[Ha ha ha, đúng là bị dọa đến phát sợ rồi!]
[Tên công tử ăn chơi: Chạy đi, mạng sống quan trọng hơn!]
[Giờ kiếm tiền đều là tiền bán mạng mà]
Một chút chuyện ngoài lề cứ vậy được giải quyết xong xuôi, Kiều Nại mới nhận ra rằng, đội trưởng và các vũ nữ khác không biết từ khi nào đã chạy trốn mất, trên thảm chỉ còn lại một mình cô.
Lúc này, ánh mắt của Hình Sâm cũng chuyển sang Kiều Nại, không còn chút lạnh lẽo nào, rõ ràng là có thêm vài phần ấm áp. Anh mở rộng vòng tay với cô.
Kiều Nại là người rất dễ nhập tâm vào vai diễn, ngay lập tức đã lao vào vòng tay của anh, đóng vai một vũ nữ yếu đuối được cứu. Cô nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn tướng quân đã cứu giúp.”
Điều khiến cô không ngờ là Hình Sâm cũng rất nhập vai, anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, từ từ nâng gương mặt nhỏ nhắn đang cúi thấp của cô lên, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: “Có bị thương không?”
Kiều Nại chớp đôi mắt trong suốt như nước, lắc đầu không nói. Sau đó, cô đã bị bế ngang lên.
Khu vực xung quanh vốn khá yên tĩnh, ngay lập tức đã trở nên ồn ào như được húp đường vậy, phát ra những tiếng hét chói tai.
Nhưng rất nhanh sau đó, như là để cứu vãn tình thế, xung quanh lại vang lên những câu thoại hợp tình hình.
“Tướng quân vĩ đại quá!”
“Anh hùng cứu mỹ nhân!”
“Lấy thân báo đáp!”
“Đưa mỹ nhân về nhà!”
Lúc đầu vẫn còn bình thường, cho đến khi đột nhiên vang lên những câu nói hỗn loạn khác khiến cho bình luận cũng phải cười rộ lên.
“Các người nhất định phải ở bên nhau đấy!”
“Cưới đi! Cưới đi! Cưới ngay và luôn!”
[Đây là fan cp nào lén lút trà trộn vào diễn vai quần chúng vậy]
[Ha ha ha, giờ đây ăn kẹo còn phải cạnh tranh thế này à]
[Cảm giác như phòng livestream sắp ngọt đến mức thành nước đường rồi]
Dưới tiếng ồn ào của đám đông, Hình Sâm ôm Kiều Nại lên ngựa. Dù Kiều Nại chưa bao giờ cưỡi ngựa nhưng cô đã từng ngồi trên voi, tư thế hiện tại cũng khá tương tự, cô ngoan ngoãn ngồi nghiêng trên lưng ngựa.
Khi thấy Kiều Nại đã ổn định chỗ ngồi thì ánh mắt của Hình Sâm cũng chuyển xuống, nhìn thấy đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô. Anh vô thức nắm lấy chân cô vì muốn đo kích cỡ một chút, cảm giác mềm mại mảnh mai nhưng lạnh như băng.
Nhớ đến việc Kiều Nại vừa mới nhảy múa trên đôi chân trần cả buổi, lòng anh cảm thấy như bị châm một chút đau đớn, quyết định dùng cả hai tay để bao bọc chân cô trong lòng bàn tay, cố gắng làm ấm lên.
Kiều Nại nhận ra hành động của Hình Sâm, khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng. Đồng thời cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng từ xung quanh, mọi người đều đang nhìn hai người họ kia kìa, cô lập tức cảm thấy ngượng ngùng nên nhẹ nhàng đá anh một cái.
Hình Sâm không hề tức giận, đúng lúc buông tay: “Tôi đi mua giày cho em.”
Nói xong, anh quay người nhìn xung quanh. Trùng hợp ở gần đó có một gian hàng bán giày, Hình Sâm liền đi đến đó, cúi xuống chọn một đôi giày và mua thêm một đôi tất nữa.
Khi anh mua xong rồi trở về, Kiều Nại đưa tay ra với anh để tỏ ý muốn tự đi giày, nhưng Hình Sâm lại không để ý tới. Anh lại một lần nữa nắm lấy chân cô, nghiêm túc đeo tất và giày cho cô.
Kiều Nại ngồi trên lưng ngựa, không cần làm gì cả, khuôn mặt trắng trẻo của cô đã dần dần nóng lên.
[Hình Sâm, anh định chiều Nại Nại lên đến trời luôn đó hả!]
[Sao anh ấy hiểu biết thế nhỉ, tôi nhìn mà tôi cũng rung động]
[Không có con đường nào cả, thứ có chỉ là một trái tim chân thành]
Danh Sách Chương: