Vào thời khắc màn bình luận trở nên vui mừng hớn hở, Hình Sâm cũng duỗi cánh tay còn lại của mình ra. Mặc dù có câu nói rằng: “Bạn không bao giờ có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ nhưng bạn có thể lựa chọn lay tỉnh cô ấy.”
Vì vậy, Hình Sâm nhẹ nhàng lắc lắc Kiều Nại, cô cứ như vậy bị “lạnh lùng vô tình” lay tỉnh. Kiều Nại bị ép tỉnh lại mở to một đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm Hình Sâm không chớp, như là đang im lặng lên án cái gì đó.
Kiều Nại vốn tưởng rằng sẽ thấy Hình Sâm tỏ ra chút áy náy, nhưng thực tế lại chứng minh cô đã suy nghĩ quá nhiều. Anh chỉ lạnh lùng nhìn cô, như thể đang hỏi cô đã tỉnh táo lại chưa.
Kiều Nại không thể nói ra suy nghĩ thật sự của mình, cô chỉ có thể im lặng phản kháng. Đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích, ngón tay mềm mại không hề nhịp nhàng gãi mu bàn tay Hình Sâm làm như đang viết chữ, dù sao cũng chỉ là làm loạn một trận.
Cô không hề biết rằng Hình Sâm chỉ nghĩ đến móng vuốt của mèo con đang gãi loạn. Anh cũng sắp không nhịn được cười, quay đầu lại.
Thấy Hình Sâm thật sự không có phản ứng gì, Kiều Nại tưởng rằng anh không sợ nhột và định bỏ cuộc. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị buông tay, anh lại thả lỏng tay mình. Chỉ trong chốc lát, như không cam lòng, Hình Sâm nắm chặt tay cô một lần nữa, lần này giữ chặt cả năm ngón tay nghịch ngợm của cô trong lòng bàn tay.
Trải qua một phen lăn qua lăn lại như vậy, Kiều Nại cũng có chút muốn cười. Cô thành công nhận được ánh mắt ẩn ý của Hình Sâm, Kiều Nại cũng chỉ chớp chớp mắt, bộ dáng vô tội: “Không phải tôi, tôi không làm gì cả.”
Cái nhìn qua lại này thật sự khiến cư dân mạng bối rối, tự hỏi có gì bí hiểm ở đây.
[Làm gì vậy! Làm gì vậy! Hai người làm gì vậy?]
[Đây là đột nhiên nhận thức về giao tiếp tâm linh sao?]
[Có chuyện gì mà chúng ta không thể nghe được:))]
Tay Hình Sâm trong quá trình nắm tay cũng đã sớm trở nên ấm áp, thậm chí lòng bàn tay hai người cũng toát ra một chút mồ hôi mỏng nhưng vẫn không buông ra.
Rõ ràng vừa rồi còn cảm thấy thời gian trôi qua chậm, vào giờ khắc này lại trôi qua thật nhanh. Tốc độ thuyền cũng vô thức chậm lại cho đến khi chậm rãi cập vào bờ, hai người mới buông tay ra.
Hình Sâm nghiêm trang cầm chăn lên, gấp lại mấy lần, vốn định để lại trên thùng vật tư. Anh nghĩ rằng còn phải ngồi một đoạn đường xe, đoán chừng có lẽ còn dùng đến, anh vẫn cầm trong tay.
Hình Sâm tiến về phía trước vài bước và xuống thuyền trước. Sau đó, anh tự nhiên dừng lại và quay người lại. Đứng trước chiếc thuyền đang xao động, anh vươn tay ra như để giúp Kiều Nại. Dù hành động này xuất phát từ sự lịch thiệp hay phép tắc, nó đều là điều hết sức bình thường.
Kiều Nại nhìn bàn tay đưa tới kia, nếu là bình thường có thể sẽ không nghĩ lập tức phối hợp lại. Nhưng giờ phút này trong đầu cô lại đột nhiên hiện lên một màn vừa rồi trong chăn, cô cũng vô thức dừng một chút, lại nghĩ tới, bây giờ không nắm sẽ có vẻ rất kỳ quái.
Cho nên Kiều Nại cũng chỉ do dự một giây ngắn ngủi, sau đó cô giả vờ bình tĩnh đặt tay lên đó cũng không phát hiện đến bàn tay mình vừa nắm. Vì vậy khi nhìn trên tay còn lưu lại một vòng vết đỏ do bị nắm trong một thời gian dài mà in dấu xuống, cũng đã không còn kịp rồi.
Nhưng lúc này, mây đen đã tan hết, ánh mặt trời chiếu rọi vừa vặn, làm nổi bật làn da trắng nõn của Kiều Nại và khiến vết đỏ trên da cô trở nên vô cùng rõ ràng.
Trong khoảnh khắc đó, Kiều Nại chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra ngoài. Cũng may, Hình Sâm kịp thời nắm lấy tay cô, cũng thành công che giấu dấu vết.
Một màn này cũng không dừng lại quá lâu, có lẽ chỉ kéo dài mấy giây. Kiều Nại yên lặng an ủi chính mình, thời gian ngắn như vậy hẳn là không ai sẽ phát hiện ra. Khi cô lén lút thở phào nhẹ nhõm, không hề biết trên thế giới này có một loại tồn tại đáng yêu, gọi là - cô gái kính hiển vi.
[Hả? Sao tôi cảm thấy tay Nại Nại hơi đỏ?]
[Dựa theo phân tích của cô gái kính hiển vi, điều này đã rất rõ ràng!]
[Không phải chứ! Không phải chứ! Hai người này thế mà còn làm động tác nhỏ]
[Hehehe, vụng trộm nắm tay phải không? Hai người các người thật giỏi nha]
Kiều Nại cứ như vậy bị Hình Sâm nắm tay dắt xuống thuyền, được biết những khách mời khác còn đang trên đường trở về, hai người lập tức lên xe trước.
Sau khi lên bờ, Kiều Nại cảm nhận rõ rệt sự thay đổi nhiệt độ, sự thay đổi từ lạnh sang nóng khiến cô cảm thấy choáng váng. Khi ngồi lên xe của tổ chương trình, cô cũng bắt đầu có chút buồn ngủ.
Quả thật, chăn đã phát huy tác dụng. Nhìn thấy Kiều Nại có vẻ mệt mỏi, Hình Sâm tự nhiên đắp chăn lên người cô. Anh cũng tiện tay đắp chăn cho mình. Lần này, Kiều Nại không còn bị cản trở khi ngủ, và Hình Sâm cũng tranh thủ chợp mắt một chút.
Về phần câu hỏi của màn bình luận [có phải lại đang vụng trộm nắm tay] hay không, hai người đều không hề biết.
Danh Sách Chương: