[Tôi tuyên bố: Bánh bích quy và Sâm Sâm đều là của Nại Nại!]
[Thật đáng thương! Cẩu độc thân chúng ta thích nghe những thứ này nhất!]
[Hu hu hu, đứa nhỏ cũng ngất bởi sự ngọt ngào này rồi!]
Từ ngày đầu ghi hình với thái độ thờ ơ lạnh nhạt, đến nay Hình Sâm đã tiến bộ nhanh chóng, giọng điệu bình tĩnh giống như mặt biển gió êm sóng lặng kia. Trên thực tế sóng ngầm mãnh liệt, lặng lẽ kéo người xuống đáy biển, lúc quay đầu lại cũng đã không còn kịp.
Nhìn toàn bộ hộp bánh bích quy trái tim trước mặt, Kiều Nại trong lúc nhất thời ngay cả mắt cũng quên chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn cũng không khỏi ửng đỏ, nhiệt độ lại tăng vọt, dĩ nhiên bị chiêu này của Hình Sâm làm cho trở tay không kịp.
Ngay cả Kiều Nại đầu nhỏ ong ong cũng không chạm vào hộp bánh bích quy kia, mà là có chút ngơ ngác. Cô giả vờ bình tĩnh nhưng không giấu được ánh mắt vụng về, cô chậm rãi ôm lấy đầu gối, đem cằm lót ở trên cánh tay, hận không thể chôn mình ngay tại chỗ.
Một lúc lâu sau, dường như mới nhớ ra vẫn chưa trả lời, cô chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nhỏ giọng nói với Hình Sâm.
[Tôi no rồi, tôi muốn ngủ trưa.]
Vẻ ngoài nhỏ nhắn đáng yêu thật đáng thương nhưng mục đích cố gắng trở nên dễ thương và đáng yêu cũng rất rõ ràng.
[Ha ha ha, gặp qua kẻ hay chuồn, lần đầu thấy chuồn đi ngủ!]
[Kiều Nại: Chịu không nổi, chịu không nổi, tôi chuồn trước!]
[Nể tình cô đáng yêu như vậy, trước tha cho cô một mạng!]
Vừa dứt lời, không biết là quá mức khẩn trương hay là thật sự ăn no, Kiều Nại lại bất ngờ không kịp đề phòng ợ một cái, âm thanh không lớn, cô nấc cục một cái. Kiều Nại phản ứng qua lập tức che miệng lại, cô lại ngồi yên trên ghế mặt trời, hận không thể hóa đá trong gió, lại nhớ tới hành động ngu ngốc ăn ba miếng bánh bích quy vừa rồi của mình, dĩ nhiên là vẻ mặt không thể đáng thương hơn nữa.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha!]
[Ông trời của tôi, cười chết tôi rồi!]
[Bảo bối có cần đơ tới vậy không!]
[Chúng ta có thể tìm kiếm một hành tinh mới!]
[Mất mặt… Muộn nhưng đã đến!]
Hiện giờ, con người vẫn còn trên trái đất, hồn Kiều Nại đã chạy ra ngoài vũ trụ. Thân thể cô tê liệt ngã xuống ghế mặt trời, nâng cánh tay lên che trước mắt, nhận ra tầm mắt nóng bỏng chưa bao giờ rời đi kia. Cô lại yên lặng trở mình, để cho mình từ nằm thẳng đổi thành nằm nghiêng xoay người về phía Hình Sâm, chỉ lộ ra một cái lỗ tai đỏ rụt rè chịu đủ sự chú ý ở bên ngoài.
Trước mắt, bất kể là câu trả lời của Kiều Nại hay thái độ trốn tránh của cô, đều có thể coi là đang ngụy trang từ chối.
Đổi lại là người bên ngoài có thể nhiều ít sẽ cảm thấy mất mát và khổ sở nhưng nhìn đôi tai nhỏ nhắn hồng hào của Kiều Nại, còn có phản ứng chậm nửa nhịp vừa rồi của cô, Hình Sâm bị từ chối không những không vui, ngược lại còn ung dung trả lời lại một câu:
“Ngủ ngon.”
Nếu nghe kỹ, không khó phát hiện trong đó ẩn chứa ý cười.
Sau khi nhận được câu trả lời, Kiều Nại cũng không hành động thiếu suy nghĩ, cô giống như mình thật sự đã ngủ rồi bắt đầu giả chết. Kì thực lỗ tai xinh đẹp kia lại là phản xạ có điều kiện run lên một chút, trong lòng bất an hoàn toàn lộ ra. Dễ thương đến mức khiến trái tim mọi người rung động, Hình Sâm coi như đây là là lời đáp lại lời chúc buổi trưa của anh.
Anh cũng không vội, giống như vừa rồi mạo hiểm ra trận chính là gười khác. Trong phút chốc, Hình Sâm giống như lại khôi phục thành bộ dáng bình thường, tiến lùi thích hợp. Tuân theo nguyên tắc không lãng phí, anh bắt đầu chậm rãi ăn miếng bánh bích quy, dáng vẻ bình thường.
[Một số người dường như đã bị từ chối, nhưng thực ra họ đã thắng lớn.( đầu chó)]
[Tôi nở nụ cười, đừng nói là Nại Nại, cách màn hình tôi cũng muốn đầu hàng!]
[Phản ứng của Kiều Nại khi được tán tỉnh cũng rất chân thực và dễ thương quá!]
[He he he, thật muốn hôn nhẹ lỗ tai nhỏ của cục cưng Nại Nại, điên cuồng dán lên!]
Trận "phong ba" này bước đầu xem như đã qua nhưng sức ảnh hưởng của nó lại kéo dài không tiêu tan. Ví dụ như hiện tại, suy nghĩ của Kiều Nại vẫn trong trạng thái rối loạn, suy nghĩ đơn giản là Hình Sâm tại sao phải làm như vậy, mà anh nhất định là cố ý, điểm này không thể nghi ngờ nhưng mục đích là gì?
Chẳng lẽ anh thật sự thích mình? Nghĩ đến đây cô cảm thấy không chân thật, kết hợp với tình huống của Hình Sâm, cũng giống như biến một người nghiện công việc thành một kẻ yêu đương mù quáng. Khả năng gần như không tồn tại, không bằng nói anh đang trêu chọc cô thì đáng tin cậy hơn nhưng như vậy thì tồi quá.
Nhưng mà thoáng bình tĩnh lại một chút, Kiều Nại biết Hình Sâm không phải loại người như vậy. Cô cứ thế suy nghĩ lung tung như vậy nửa ngày, tuy rằng cái gì cũng không nghĩ thông suốt nhưng người lại thả lỏng không ít. Cô dần dần cũng có chút buồn ngủ, từ đó ngộ ra một đạo lý, không có vấn đề gì là ngủ một giấc không giải quyết được.
Chính vì vậy, chuyện gì cũng có thể giải quyết, cô vẫn nên thu âm chương trình giải trí trước rồi nói sau. Lại không biết qua bao lâu, ý thức của Kiều Nại cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, hơn nữa Hình Sâm lại không có động tĩnh gì, Kiều Nại thật đúng là từ từ ngủ thiếp đi…
Có lẽ là làm việc cả buổi sáng vào một ngày nắng nóng đã mệt mỏi, lại xảy ra chuyện khiến người ta không ngờ tới, tinh thần + thể lực đều đang báo nguy. Cô không còn muốn nghĩ ngợi gì nữa, dẫn đến giấc ngủ này của Kiều Nại vừa sâu vừa dài nhưng vẫn giải tỏa được. Đến khi Kiều Nại tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lặn.
Phản ứng một lát, Kiều Nại rũ mắt, cô mềm nhũn ngồi dậy, xoay người nhìn thấy Hình Sâm đang ngủ trên ghế. Trong chốc lát cô không khỏi sửng sốt nhưng xem ra cô vẫn rất bình tĩnh. Mà cũng chỉ có Kiều Nại tự mình biết, trạng thái tinh thần của cô lúc này giống như một ngọn đèn công suất lớn đột nhiên bật lên, hoàn toàn xua tan cơn buồn ngủ của cô.
Ánh mắt cũng rất thành thật quét về phía mặt bàn, khi phát hiện một khối bánh bích quy cũng không có, Kiều Nại mới chớp chớp mắt, làm như không có việc gì thu hồi tầm mắt. Cô thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn thả lỏng xuống, giống như buổi trưa phát sinh hết tất cả đều chỉ là một giấc mộng, cùng với giấc ngủ trưa và việc ăn hết bách bích quy đều tan thành mây khói.
Ngay sau đó, Kiều Nại vô cùng thoải mái duỗi lưng một cái, cô trông có vẻ ung dung tự tại, lặng lẽ rời khỏi ghế tắm nắng. Cô chuẩn bị đi dạo xung quanh, cô đi tới lều trại, lúc này mới phát hiện lều trại đã thay đổi lớn, rương đồ đạc được thu dọn ổn thỏa, hai chiếc giường đầy hơi, rõ ràng nằm ở tận cùng trong lều trại, mặt trên là gối đầu và chăn mỏng sắp xếp chỉnh tề.
Cuối giường là hai chiếc ghế gấp, trên một chiếc ghế đặt một ngọn đèn doanh trại, trong góc là thức ăn và đồ ăn, bên ngoài còn dựng một cái lều nhỏ tắm vòi sen, bên trong treo đầy đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Đi dạo một vòng như vậy, khiến Kiều Nại nhìn đến ngây người, những thứ này hẳn là Hình Sâm làm lúc Kiều Nại ngủ trưa, người xem rất muốn vỗ tay, màn bình luận đã nhất trí khen ngợi.
[Hôm nay là Sâm Sâm!]
[Trông thật sạch sẽ!]
[Nại Nại kinh ngạc đến ngây người!]
Kiều Nại cũng không nhàn rỗi, cô trực tiếp đi tới khu nguyên liệu nấu ăn bắt đầu hành động của mình, cơm hộp cũng đã được ăn xong. Lát nữa cũng đến lúc ăn cơm tối, một lần nữa cô đem nguyên liệu nấu ăn sửa sang lại, cẩn thận phân loại từng loại.
Nhìn hai túi thịt bò và một số rau quả đóng gói chân không, Kiều Nại chợt nảy ra ý tưởng rằng ở đây không có tủ lạnh, nhiệt độ lại cao và cần phải giải quyết càng sớm càng tốt.
Vì vậy, Kiều Nại rửa sạch nguyên liệu nấu ăn một lượt, cắt thịt bò thành miếng, phết đều gia vị lên để ướp, cắt hành tây thành từng đoạn, cắt rau thơm từ giữa, theo từng miếng rau xà lách cùng nhau đặt ở trong đĩa thức ăn. Có lẽ mất nửa giờ để xử lý xong, tiếp theo là chế biến, trong rương đồ không có nồi nấu nhưng lại có một phiến đá hình chữ nhật hơi lõm ở giữa, trước mắt chỉ cần một bếp đá.
Xác nhận những thứ cần thiết, Kiều Nại đứng dậy nhìn bốn phía, vừa mới chuẩn bị xuất phát đi vào rừng. Cô nhìn thấy Hình Sâm đã tỉnh ngủ, trên thực tế, từ lúc Kiều Nại tỉnh dậy anh cũng đã tỉnh. Về phần tại sao phải giả vờ ngủ không động đậy, anh chỉ là muốn Kiều Nại thoải mái hơn một chút, bây giờ thấy thời gian không còn nhiều lắm, Hình Sâm cũng đúng lúc đi tới xem cô.