Mục lục
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, so với hai nhóm khách mời phía sau, Hình Sâm và Kiều Nại vẫn luôn dẫn đầu cả đội.
Hai người đi một trước một sau, vững bước tiến tới, Hình Sâm rõ ràng là người có trạng thái tốt nhất trong số tất cả các khách mời hiện tại. Để không làm rối nhịp leo núi, Kiều Nại cũng không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ theo sau anh. Nhưng nửa đoạn đường sau cũng thường là khó khăn nhất.
Khi Kiều Nại cảm thấy mình sắp không còn sức nữa, Hình Sâm bèn chủ động đề nghị nghỉ một chút. Lúc này cô mới dừng lại bước chân, nhất thời không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy mình đã mệt lả.
Vẫn được Hình Sâm đỡ, cô xoay người từ từ ngồi xuống, mới nhận ra phía sau đã không còn ai nữa.
Cô không khỏi lại cúi đầu xuống nhìn, vẫn không thấy bóng dáng các khách mời khác, chỉ thấy những bậc thang sâu hun hút không có điểm cuối. Cô lại ngẩng đầu nhìn lên thác nước đang xả mạnh ở phía bờ đối diện, lúc này cô mới nhận ra mình thế mà đã leo cao đến mức này.
Ngay khi Kiều Nại nhìn xuống, Hình Sâm đã ôm eo cô vì sợ cô bị ngã. Khi thấy cô không nhìn xuống dưới nữa, anh mới thả tay, mở ba lô rồi lấy nước và thực phẩm ra để tiếp tế.
Kiều Nại nhận lấy thanh sô-cô-la từ Hình Sâm rồi từ từ ăn từng miếng nhỏ, leo núi quả thật là một quá trình dài, chân cô gần như không còn cảm giác gì nữa.
Thấy Kiều Nại dường như đã mệt đến mức ngẩn người, Hình Sâm biết cô đã mệt lắm rồi, lập tức đưa tay vuốt những sợi tóc rơi bên mặt cô, rồi dùng khăn giấy lau mồ hôi mỏng trên trán. 
Cảm nhận được sự quan tâm của Hình Sâm thì Kiều Nại cũng hoàn hồn có phản ứng lại, nhưng cô không biết phải nói gì, trong đầu giờ phút này chỉ còn có hai chữ: “Mệt quá…”
Vừa dứt lời, cô đã được Hình Sâm ôm vào lòng: “Mệt thì nghỉ một chút đi.”
Tư thế ôm của anh rất tự nhiên, Kiều Nại không còn sức lực để nghĩ thêm điều gì khác, chỉ theo bản năng thả lỏng cả người ra.
Hai người yên lặng tựa vào nhau, bầu không khí yên lặng mà ấm áp, cách hai người ở bên nhau khiến người khác cảm thấy dễ chịu vô cùng.
[Ôm bé Nại một cái, hôm nay giỏi lắm rồi]
[Sâm Sâm vẫn hết sức đáng tin cậy như thế]
[Cảm giác đồng hành bên nhau thật tuyệt vời]
Đại khái nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút, hai người lại một lần nữa xuất phát. Lần này họ đã leo suốt ba tiếng đồng hồ, trong quá trình đó thì cứ dừng lại rồi lại đi tiếp không ngừng. Chờ đến khi họ đến được đỉnh núi, mặt trời cũng đã ở phía tây.
Những dãy núi liên miên nối tiếp nhau mờ ảo như ẩn như hiện phía xa, được bao phủ bởi ánh sáng chiều tà chói lòa, tạo nên một cảnh tượng hoàng hôn hùng vĩ.
Khoảnh khắc đứng trên đỉnh núi cao, niềm vui vượt xa hơn nhiều so với mệt mỏi. Nhìn toàn cảnh có cảm giác như đang ở chốn tiên cảnh nhân gian, mọi mệt mỏi đều tan biến.
Kiều Nại từ từ thở ra nhẹ nhõm, cảm thấy tâm trạng rộng mở hơn bao giờ hết. Tất cả mọi nỗ lực suốt chặng đường đều xứng đáng, nghĩ đến những khó khăn đã gặp phải trên đường đi, anh đưa tay ra với cô và hai người nắm chặt tay nhau như chiếc gậy chống để tiến về phía trước, cô không khỏi khẽ mỉm cười.
Trong khi suy nghĩ, Kiều Nại vô thức nhìn về phía Hình Sâm đang đứng bên cạnh mình. Cô chớp chớp mắt, trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười ấm áp.
[Bỗng nhiên hiểu được dụng ý của ê kíp chương trình]
[Là cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, cùng nhau đồng cam cộng khổ]
[Ngay cả núi cao cũng không sợ, thì trên đời này có gì đáng sợ nữa]
[Phải luôn kiên định và dũng cảm ở bên nhau]
Sau khi thưởng thức cảnh đẹp hiếm có này, lực chú ý của hai người cũng chuyển đến ngọn núi. Họ thấy ba ngôi nhà gỗ nhỏ xinh xắn, hai người bèn chọn một trong số những ngôi nhà đó. Bên trong là một phòng ngủ với hai chiếc giường đơn, một cái bàn và hai chiếc ghế dài, một chiếc ghế sofa đôi, có nhà vệ sinh và căn bếp nhỏ riêng. Dù không rộng nhưng rất đủ đầy tiện nghi.
Ê kíp làm chương trình còn chu đáo chuẩn bị rất nhiều đồ trang trí dễ thương như gấu bông, hoa tươi trước cửa sổ và một bức ảnh lớn treo trên tường, mỗi nơi đều toát lên cảm giác sinh hoạt ấm cúng.
Đi vào trong nhà, Kiều Nại và Hình Sâm lần lượt tắm rửa rồi thay quần áo, ê kíp làm chương trình cũng gửi đến một bữa tối thịnh soạn như đã hứa sẽ khen thưởng.
Bốn món mặn và một canh, có cá có thịt, có mặn có chay. Mở cửa sổ bằng gỗ ra, hai người ngắm hoàng hôn vừa bắt đầu ăn cơm. Trong khi đang ăn ngon miệng, hai nhóm khách mời khác cũng lần lượt lên đến đỉnh núi.
Khi đã mệt đến tận cùng rồi thì người ta không thể nói được thêm gì nữa, mấy người thậm chí còn không có sức để mà vẫy tay được. Chỉ có Triệu An Kha gật đầu về phía hai người, rồi cùng các khách mời khác đến nhà gỗ của họ.
Tối hôm đó, các khách mời ăn bữa tối xong thì đều nằm dài ra trên giường, toàn bộ đỉnh núi đều trở nên thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dường như cả thế giới này chỉ còn lại hai người.
  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK