Sau khi các khách mời trở về biệt thự, có người cảm thấy mệt đến nỗi chỉ cần ngã xuống giường là ngủ ngay, có người thì chỉ rửa mặt qua loa rồi cũng đi ngủ luôn. Giấc ngủ này của bọn họ cứ thế kéo dài đến quá giờ trưa, cho đến buổi chiều mới có người tỉnh dậy.
Hôm nay, bọn họ được nghỉ ngơi trọn vẹn một ngày. Sau khi các khách mời lần lượt dùng bữa xong, họ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách tầng một thư giãn và trò chuyện với nhau. Mọi người cũng không quên những câu hỏi mà họ đã trả lời trước đó trong chương trình. Nếu không có gì thay đổi, ngày mai họ sẽ đi cắm trại.
Từ Giai Mạn: “Không biết chúng ta sẽ đi cắm trại ở đâu?”
Sầm Lâm Vũ: “Hy vọng là ở trên núi, như vậy thì có thể được thấy cảnh mặt trời mọc.”
Nguyễn Ti Anh: “Ở trong rừng cũng được, có thể gặp được những chú sóc!”
Triệu An Kha: “Chỉ cần đừng ở trên sa mạc là được.”
Vừa dứt lời, không có gì ngạc nhiên khi Triệu An Kha nhận được những ánh nhìn không mấy thiện cảm từ các khách mời khác.
[Đi cắm trại, đi cắm trại! Muốn xem cắm trại!]
[Muốn xem khung cảnh lúc hoàng hôn! Muốn được chơi đùa với sóc!]
[Phì, Kha Kha đừng nói xui như thế!]
Khi mọi người đã thảo luận xong một vài câu chuyện, ánh mắt họ đồng thời cùng hướng về phía hai người bên cạnh đang im lặng. Một người thì đang tập trung ăn uống và gần như đã ăn hết một đĩa dâu tây, còn người kia thì đang cầm điện thoại làm việc, anh vẫn tỏ vẻ không hứng thú với những chủ đề đang được các khách mời khác bàn luận như mọi khi.
Nếu là hai ngày trước thì có thể do còn lạ lẫm với nhau nên các khách mời chắc chắn sẽ không quan tâm. Nhưng giờ đây, sau khi đã trở nên thân thiết hơn, dù họ vẫn không dám hỏi Hình Sâm nhưng vẫn có thể hỏi Kiều Nại.
Nguyễn Ti Anh: “Nại Nại, em muốn đi cắm trại ở đâu?”
Kiều Nại suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn đi cắm trại ở bờ biển, ngắm nhìn thủy triều lên xuống.”
Nghe có vẻ rất lãng mạn, nhưng nếu Kiều Nại không nuốt nước miếng khi nói thì lời này sẽ có sức thuyết phục hơn.
Từ Giai Mạn gật đầu đồng ý: “Ở bờ biển cũng không tồi.”
Sầm Lâm Vũ thẳng thừng vạch trần: “Liệu nếu có thêm tôm, cua nữa thì có phải sẽ càng hoàn hảo hơn không?”
Kiều Nại vui vẻ gật đầu: “Đúng, đúng, đúng!”
Từ Giai Mạn: “Phì.”
Nguyễn Ti Anh: “Ha ha ha!”
Sầm Lâm Vũ không ngần ngại cười lớn, Triệu An Kha cũng không nhịn được cười, ngay cả ánh mắt của Hình Sâm cũng rời khỏi chiếc điện thoại. Anh nhìn Kiều Nại với ánh mắt đầy ý cười, đoán chừng là vì đêm qua đã được thưởng thức món chân cua ngọt ngào.
Sự thật đúng như những gì Hình Sâm nghĩ. Nhìn thấy mọi người đều đang cười, Kiều Nại cũng nhận ra điều đó. Trong chốc lát, khuôn mặt cô còn đỏ hơn cả trái dâu tây. Cô vội vàng cầm gối ôm lên che mặt lại, chỉ để lộ mỗi đôi mắt sáng long lanh để quan sát tình hình. Sau đó, cô nhận ra ngay cả Hình Sâm cũng đang nhìn về phía mình. Khuôn mặt cô ngay lập tức chôn sâu vào chiếc gối. Cô cảm giác như mình sẽ “chết” vì xấu hổ quá.
[Ha ha ha ha ha ha!]
[Sự xấu hổ tuy muộn nhưng chung quy là vẫn đến!]
[Nại Nại quá thật thà rồi!]
[Đúng thật là ăn rất ngon nha!]
[Bé cưng đâu có nói sai đâu!]
Cuối cùng, Kiều Nại lấy lý do là “cho cá ăn” rồi bỏ chạy. Cô vui vẻ rải thức ăn cho cá vào hồ. Những con cá chép koi màu đỏ trắng vẫn liên tục tranh giành thức ăn và mỗi lần như thế đều khiến cho nước trong hồ văng ra ngoài. Kiều Nại nhìn thấy vậy thì cảm thấy rất vui vẻ, hứng thú và hài lòng.
Kiều Nại: “Quả nhiên không hổ danh là cá mà mình cho ăn!”
[Tôi cười chết mất, người ăn cơm, cá cũng ăn cơm!]
[Nhìn con cá này thì biết ngay là do đích thân Nại Nại cho ăn!]
[Người cuồng nhiệt trong chuyện ăn uống đã được truyền thụ bí kíp thật sự!]
Vào lúc trời sắp tối, tổ chương trình đã mang đến những vật dụng mà các khách mời luôn mong chờ. Ba nhóm khách mời đã nhận được những vật dụng khác nhau dựa trên số điểm mà họ nhận được trong phần trả lời trước đó.
Kiều Nại và Hình Sâm nhận được: Một cái lều lớn, hai cái đệm hơi và chăn, hai đèn pin cắm trại và pin, hai ghế tắm nắng, hai bộ bàn ghế gấp, một chiếc hộp lớn gồm bộ dụng cụ ăn uống và thức ăn, một bộ thiết bị vòi sen, một hộp dụng cụ lớn.
Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha nhận được: Một lều trại kích cỡ vừa, hai túi ngủ, một chiếc đèn cắm trại, hai chiếc ghế gấp, một chiếc hộp cỡ vừa gồm bộ dụng cụ ăn uống và thức ăn, hai chai sữa tắm, dầu gội và một hộp dụng cụ cỡ nhỏ.
Từ Giai Mạn và Sầm Lâm Vũ thì nhận được: Một cái lều trại nhỏ, hai túi ngủ, hai chiếc ghế gỗ nhỏ, một hộp nhỏ chứa dụng cụ ăn uống và thức ăn, hai bánh xà phòng và một cái rìu.
Ngay khi kết quả vừa công bố, các cư dân mạng đã biết rằng chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị để xem. Từ Giai Mạn cũng không ngờ những điều mình nói lúc trước đã trở thành sự thật. Thậm chí, Sầm Lâm Vũ còn vội vàng chạy về phòng như thể đang chạy trốn. Từ Giai Mạn cũng nhanh chóng đuổi theo, vừa gõ cửa vừa gọi to: “Sầm Lâm Vũ, anh chờ mà ngủ ngoài trời đi!”
[Ha ha ha, Sầm Lâm Vũ đáng thương quá!]
[Hãy thả lỏng bản thân khi trả lời câu hỏi!]
[Lúc công bố điểm tôi đã thấy đáng thương đến mức không nỡ nhìn!]
Danh Sách Chương: