Mục lục
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhận thấy mình đã thu hút rất nhiều hỏa lực, Hình Sâm lập tức quay người bơi về phía trước, đằng sau cũng truyền tới âm thanh kêu anh đừng chạy, Hình Sâm cũng chỉ kịp đẩy Kiều Nại ra xa hơn, cả người nhanh chóng bị những quả bóng bao phủ.
Vốn dĩ Kiều Nại đang rất vui vẻ cùng người qua đường đại chiến, không hề chú ý tới tình hình phía sau, hơn nữa vì đã được đẩy ra xa nên cô cũng không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng cô vừa quay đầu đã phát hiện không thấy Hình Sâm, cô chớp chớp mắt như thể không tin được tại sao lại có nhiều bóng như vậy, nhưng bằng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy phao bơi của Hình Sâm bị chôn vùi dưới những quả bóng, người cũng bị đ.è xuống phía dưới.
Trong nháy mắt Kiều Nại lập tức ngây người, sau khi phản ứng lại, cô vội vàng dùng tay chân bơi về phía sau, hơi nôn nóng muốn đẩy các quả bóng trên phao bơi ra, nhưng mỗi khi đẩy một quả ra, lại có thêm những quả khác rơi xuống, cho dù làm như thế nào cũng không đẩy ra được, lo lắng đến mức hốc mắt cùng đã đỏ hoe.
[??? Những người kia có phải chơi không lại không!]
[Hình Sâm sẽ không sao đúng không? Đừng làm tôi sợ a!]
[Bé cưng đã sắp khóc rồi, mẹ ôm một cái nào!]
Những người phía sau cũng không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, lập tức kêu đừng ném nữa, mau dừng tay lại, mà những người ném bóng cũng cố gắng giúp nhau đẩy bóng, thậm chí cả nhân viên làm việc và khán giả trước màn hình cũng hận không thể vọt vào đẩy bóng, Kiều Nại cảm giác phao bơi của mình bị ai đó đẩy nhẹ, có vẻ như thấy Kiều Nại không phản ứng gì nên đã đẩy thêm một lần nữa, lúc này Kiều Nại mới mơ hồ quay đầu, phát hiện Hình Sâm không còn dưới đống bóng đó nữa, mà lại xuất hiện phía sau lưng cô.
Kiều Nại: "!"
Ngay lúc Kiều Nại chuẩn bị nói gì đó, Hình Sâm lập tức kéo phao bơi của mình lộ ra một gióc, cùng Kiều Nại bí mật chạy trốn, khi những người phía sau phản ứng lại thì hai người đã sớm bơi ra xa, thành công thoát khỏi cuộc chiến toàn bóng này!
[Sâm Sâm! Là Sâm Sâm,! Tại sao anh ấy lại ở đây?!]
[Thiếu chút nữa là tôi đã hét lên! Anh khiến Nại Nại sợ rồi đấy!]
[Lần sau anh có thể đến sớm hơn được không! Mọi người đều rất lo lắng cho anh đấy!]
Lúc này, tại thời điểm Hình Sâm lôi kéo Kiều Nại bơi cùng, cũng giải thích những chuyện xảy ra vừa rồi, ngoài nguyên nhân bị ném bóng, còn giải thích sau khi bị bóng ném trúng thì xảy ra chuyện gì.
Trong lúc anh đẩy Kiều Nại ra, cả người lập tức chìm xuống nước, để không bị “kẻ địch” phát hiện, anh ở dưới nước lâu hơn một chút, trong khoảng thời gian đó, chỉ cần có người lặn xuống là có thể thấy anh, chẳng qua là mọi người bị phản ứng của Kiều Nại đánh lạc hướng, tất cả đều ngơ ngác cùng nhau đi đẩy bóng.
Thân là một con vịt trên cạn, Kiều Nại sao có thể nghĩ được nhiều như vậy, cô thật sự cho rằng Hình Sâm bị chôn vùi, cho nên mới vội vàng đẩy bóng, bây giờ nghĩ lại thật sự là quá ngu ngốc...
Hiện tại chân tướng sự việc đã minh bạch, mặc dù Kiều nại có thể lý giải được hành động của Hình Sâm, nhưng cô vẫn có chút tức giận vô cớ.
Vì thế, sau khi Hình Sâm giải thích xong thứ anh nhận được chính là khuôn mặt đang bĩu bôi cô nhẹ giọng nói:“Ồ.”
Hình Sâm còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm, bởi vì anh chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Kiều Nại, liền nghiêm túc nhìn chằm chằm Kiều Nại nửa ngày, khiến Kiều Nại có hơi không được tự nhiên, đôi mắt to tròn cố ý nhìn về phía khác, hoàn toàn làm lơ Hình Sâm.
Cuối cùng Hình Sâm cũng đã phát hiện ra Kiều Nại chính là đang tức giận, nhưng cũng chợt nhận ra rằng, từ khi bọn họ quen biết nhau tới nay đây là lần đầu tiên Kiều Nại giận anh, cảm giác cũng rất mới lạ, sự thật đã chứng minh rằng bộ dạng Kiều Nại ngay cả tức giận cũng rất dễ thương, ai nhìn vào cũng muốn chọc vào khuôn mặt trắng noãn của cô.
Hình Sâm thử khơi gợi chủ đề: “Không vui?”
Tất nhiên Kiều Nại sẽ không thừa nhận: “Không có.”
Nghe vậy, Hình Sâm gật gật đầu làm ra vẻ đã hiểu, cũng không nói gì nữa , mà Kiều Nại lại cảm thấy buồn bực không thể giải thích được, cô hoảng hốt phát hiện ra phản ứng kỳ lạ của mình không hề thích hợp.
Tuy nhiên, trước khi Kiều Nại kịp khai sáng chính mình, Hình Sâm đột nhiên ôm lấy phao bơi của cô, khoảng cách giữa hai người bị kéo rất gần, bốn mắt chạm nhau, khoảng khắc rất ngắn, Hình Sâm nghiêm túc nói với Kiều Nại: "Nại Nại, cảm ơn vì vừa rồi em đã cứu tôi.”
Anh nhớ lại tâm trạng hốt hoảng của Kiều Nại khi tìm kiếm mình, người lập tức hối hận, nếu có thể quay lại, anh thà tình nguyện bị chôn dưới đống bóng đang lao tới, cũng không muốn phải chứng kiến Kiều Nại đỏ mắt vì không tìm thấy mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK