Mục lục
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng gọi khẽ gần bên tai khiến tai người ta run lên, phản ứng của cơ thể thường sẽ nhanh chóng và trung thực hơn rất nhiều.
Hình Sâm cảm thấy thật chiếc tai nhỏ đang rung rung kia thật sự rất đáng yêu, anh không nhịn được cười khẽ, tiếng cười cũng thành công đánh thức Kiều Nại.
Cô mơ màng mở mắt, nhìn về phía hướng phát ra âm thanh, nhẹ nhàng hỏi: “Ừm? Sao vậy?”
Do chú ý đến sự thay đổi của bầu trời phía trước, vì thời gian eo hẹp nên Hình Sâm không cười nữa, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Nại nhìn về phía trước, cùng cô nhìn về phía mặt biển và nhẹ giọng nói: “Thấy không?”
Bầu trời đang hơi sáng lên và đường ranh giới giữa biển và trời đã được nhuộm bởi một màu vàng rực rỡ. Mặt trời màu cam lặng lẽ ló đầu rồi từ từ nhô lên, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ như tiếng gọi thức tỉnh vạn vật, hùng vĩ và tuyệt đẹp.
Từ lúc mặt trời ló đầu ra đến khi hoàn toàn nhô lên khỏi mặt biển, Kiều Nại nhìn chăm chú không chớp mắt. Tinh thần của cô phấn chấn hẳn, vô thức điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái hơn, tầm mắt vẫn luôn ngóng nhìn theo mặt trời đang dần dần nhô lên, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biết mất.
Hình Sâm ngồi bên cạnh đó cũng bị thu hút sự chú ý. Mặt trời mọc không phải là chuyện xảy ra trong chớp mắt, nhưng tốc độ của nó cũng không chậm, thời gian cũng chỉ chưa đầy hai phút thôi. Nhận thấy người trong lòng động đậy thì Hình Sâm ôm chặt Kiều Nại hơn, hiện tại là 4h30 sáng, nhiệt độ vẫn còn hơi thấp. 
Cả hai đều là lần đầu tiên ngắm bình minh lên. Hai người tựa vào nhau và cùng đắm chìm trong vẻ đẹp của bình minh. Khung cảnh tuyệt vời này, ngay cả khi chỉ xem qua màn hình thì khán giả cũng đều bị cuốn hút mà ngắm đến nỗi mất hồn, thậm chí đến lượng bình luận cũng giảm đi đáng kể.
Khi mặt trời hoàn toàn mọc lên, tầm mắt của Hình Sâm cũng theo đó dừng lại trên người Kiều Nại. Nhìn từ góc nghiêng thì nét mặt của cô vẫn vô cùng tập trung nhìn, đôi mắt tròn xoe không hề chớp, trông thật rạng rỡ.
Cư dân mạng lần lượt tỉnh táo lại, đang định cảm thán cảnh bình minh lên thật là đẹp thì quay đầu đã thấy Hình Sâm không biết từ khi nào cứ nhìn chằm chằm vào Kiều Nại, lập tức lên tiếng trêu chọc.
[Ánh mắt khi yêu một ai đó là thứ không thể giấu được mà!]
[Sâm Sâm, mới sáng sớm thôi, mình khiêm tốn một chút đi nào!]
[Ha ha ha, nghe đi kìa, là tiếng trái tim đang đập lên từng nhịp đó!]
Khoảng vài phút sau, Kiều Nại mới hoàn hồn lại từ dư âm của cảnh bình minh. Tâm trạng của cô lúc này vô cùng vui vẻ, cảm thấy chuyến cắm trại hoang đảo này thực sự đáng giá, nhưng cô cũng nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường.
Kiều Nại chớp chớp mắt nhìn xung quanh, tự hỏi mình đã ngắm bình minh bằng cách nào? Mình thực sự thức dậy được luôn sao?
Thấy mình vẫn còn đang quấn chăn nhỏ trên người, còn Hình Sâm đang ngồi cạnh, nhìn sơ qua thì mọi thứ đều bình thường. Chỉ đến khi Kiều Nại nhìn về phía sau, phát hiện ra mình thế mà đang dựa vào lòng Hình Sâm và bàn tay ấm áp của anh đang xoa bụng, tất cả mọi thứ đều khiến cô càng nghĩ càng đỏ mặt.
Sự thay đổi biểu cảm trên mặt Kiều Nại rất rõ ràng. Hình Sâm luôn chú ý đến cô nên đương nhiên thấy rõ điều đó, trông cô như một con mèo con ngái ngủ, sau khi tỉnh dậy thì đang tự hỏi mình đang ở đâu, cứ nhìn xung quanh. Kết quả là nhìn rồi lại ngẩn người, biểu cảm tự nghi ngờ bản thân thật là đáng yêu.
[Bé Nại Nại ngốc nghếch đáng yêu quá đi mất!]
[Muốn trộm cục cưng về nhà quá]
[Nhanh đến đây để mẹ ôm cái nào]
Hình Sâm rất kiên nhẫn chờ đợi Kiều Nại kịp phản ứng một lúc. Kiều Nại cũng từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Hình Sâm, như thể đang suy nghĩ xem mình nên nói gì.
Trong khoảnh khắc tầm mắt giao nhau, Hình Sâm nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi xuống bên tai cô ra sau rồi khẽ hỏi: “Còn buồn ngủ không?”
Nói đến chuyện này, sau khi tinh thần quá mức phấn chấn thì trạng thái của Kiều Nại lại trở về như ban đầu, cô thực sự có chút buồn ngủ.
Kiều Nại ngái ngủ nói: “Buồn ngủ…”
Nghe giọng điệu đó, cảm giác như cô sẽ ngủ ngay lập tức luôn vậy.
Hình Sâm cũng cảm thấy hơi mệt, anh đề nghị: “Vậy ngủ thêm đi.”
Kiều Nại gật đầu vô cùng tán thành, cô càng lúc càng mệt hơn, thậm chí còn cảm thấy hình như mình đã quên điều gì đó?
Thế nhưng mà mạng sống là quan trọng hơn hết, không có gì quan trọng bằng việc bảo vệ mạng mình. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ, vừa định đứng dậy về lều thì phát hiện ra chân mình trống trơn, hóa ra là không mang giày.
Ngay sau đó cô bỗng chốc bay lên, cả người bị Hình Sâm bế lên, anh cũng thấy Kiều Nại nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mình.
Hình Sâm nhẹ giọng giải thích: “Dép của em còn ở trong lều. Lúc nãy tôi bế em ra, bây giờ cũng sẽ chịu trách nhiệm đưa em về.”
Kiều Nại cảm thấy lời anh nói có lý, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào anh. Cho đến khi cô nằm trở lại giường thì ánh mắt vẫn chưa thể rời đi nơi khác. Dáng vẻ này thực sự ngoan ngoãn vô cùng, nhưng Kiều Nại cũng không kiên trì quá lâu, một lúc sau đã khép nhẹ mí mắt.
Trái lại thì Hình Sâm không lập tức ngủ ngay  mà quay người đi ra khỏi lều bắt đầu đun nước,  đun nóng lại nước lạnh từ tối qua. Hai bình nước nóng lại ra lò. Anh quay lại lều, nhét bình nước vào trong chăn của Kiều Nại rồi đồng thời sờ vào bụng cô, thấy không còn lạnh như lúc nãy mới yên lòng.
Hành động này hiển nhiên đã chạm vào trái tim của khán giả.
[Sâm Sâm thực sự ấm áp thật đó]
[Quá am hiểu rồi!]
[Hỡi người đàn ông kia, anh quá quyến rũ]
Cảm nhận được hành động của Hình Sâm, Kiều Nại cũng chợt mở bừng mắt ra. Cả người cô đều trở nên ấm áp, ý thức cũng rơi vào mơ màng như sắp chìm vào giấc ngủ.
Thấy cái dáng vẻ nửa mơ nửa tỉnh của Kiều Nại, ngủ cũng không yên lắm, việc này Hình Sâm cũng có thể giải quyết. Anh từ từ cúi người xuống rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thực hành kĩ năng dỗ ngủ đặc biệt của mình.
Tưởng là Kiều Nại sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như trước, nhưng anh lại thấy Kiều Nại thế mà chớp chớp mắt, như là muốn thoát khỏi cơn buồn ngủ. Đôi mắt cô lại mở to hơn nữa như thể muốn tình lại ngay lập tức, khiến mọi người nhìn mà thấy rất buồn cười.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Kiều Nại: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?]
[Không ngủ à? Thế thêm cái nữa đi]
Hiển nhiên, Hình Sâm cũng nghĩ giống như bình luận này. Anh lại cúi người hôn thêm cái nữa, cơn buồn ngủ lập tức ập đến, Kiều Nại cuối cùng cũng không trụ nổi chìm vào giấc ngủ.
Phát hiện ra Kiều Nại quả thực đã ngủ say, cư dân mạng thốt lên: Thế giới này chẳng lẽ có phép thuật sao?
Sau khi giúp Kiều Nại kéo chăn lên thì Hình Sâm cũng yên tâm nằm xuống bên cạnh Kiều Nại. Hai người ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã là lúc mặt trời lên cao. Vì dậy sớm xem bình minh nên đồng hồ sinh học của Hình Sâm cũng bị đẩy lùi đến 8 giờ.
Thấy sắc mặt Kiều Nại hồng hào và vẫn ngủ rất ngon, Hình Sâm lặng lẽ ra khỏi lều chạy bộ buổi sáng.
So với hai người này, hai cặp khách mời còn lại rõ ràng không ngắm bình minh mà vẫn còn đang ngủ, khiến khán giả dở khóc dở cười.
[Người khác dậy sớm ngắm bình minh rồi còn ngủ thêm một giấc, thế mà một số người vẫn chưa tỉnh]
[Ha ha ha, sao lại lười như vậy, nhưng cũng rất thực tế (chống cằm)]
[Kha + Anh + Vũ + Mạn: Dậy sớm? Không thể nào, cả đời này cũng không thể]
Vòng hoa rực rỡ tươi mới hôm qua nay đã hơi héo đi, nhưng không sao, Hình Sâm lại làm cho Kiều Nại một vòng hoa mới. Trên đường về anh còn nhặt được một quả dừa lớn rơi từ trên cây xuống, mang theo những chiến lợi phẩm này, Hình Sâm thắng lợi trở về.
Lúc này Kiều Nại trong lều cũng đã tỉnh dậy, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, đang ngồi trên giường nhìn bình nước nóng trong tay và lấy lại tinh thần. Nhiệt độ của bình nước vẫn còn ấm, hẳn là khi cô ngủ thì đã được rót đầy nước nóng thêm lần nữa.
Việc này, dù là trước hay sau khi làm thì Hình Sâm đều không nhắc đến với Kiều Nại. Lúc đầu còn có bình luận sốt ruột muốn Hình Sâm nói ra, cũng không đánh giá cao ý tưởng “làm mà không nói” của anh, nhưng giờ thấy phản ứng của Kiều Nại, chỉ cảm thấy chiêu này quả thực cao siêu.
[Nước chảy đá mòn!]
[Nước ấm nấu ếch xanh!]
[Tôi hoàn toàn bội phục]
Trong lúc suy tư, phát hiện Hình Sâm đã quay trở lại, Kiều Nại cũng rời giường và gấp gọn chăn gối. Có thể là vì vẫn còn buồn ngủ, hành động của cô vẫn cứ chậm rì rì.
Sau khi thu thập xong xuôi và ngồi xuống ghế gấp, Hình Sâm đưa cho Kiều Nại một cốc nước dừa tươi mới, mùi vị ngọt lành. Kiều Nại lập tức sống lại, bắt đầu suy nghĩ xem nên ăn sáng món gì, bởi vật tư trước mắt cũng chỉ còn lại một cái đầu cá lớn.
Kiều Nại lóe lên ý tưởng: “Chúng ta có thể hầm canh cá!”
Vừa dứt lời, Hình Sâm đã bưng đầu cá được rửa sạch sẽ lên. Anh đã chuẩn bị xong từ lâu, bên cạnh còn có rất nhiều gia vị và gừng băm hành lá.
Sau khi giao tất cả những thứ này cho Kiều Nại, anh bắt đầu nhóm lửa trên bếp đá. Kiều Nại thì kiểm tra lại nguyên liệu nấu ăn một lần nữa, xác nhận mọi thứ đều đầy đủ không có sai sót gì thì đúng là ngạc nhiên, rất hào phóng khen ngợi: “Anh giỏi quá!”
Nghe vậy, nhìn mặt Hình Sâm không có phản ứng gì nhưng thật ra nụ cười trên môi đã sắp không kìm được nữa.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Hôm nay là Doraemon - Sâm]
[Sâm Sâm càng ra sức làm việc hơn]
Hoàn toàn không biết một câu khích lệ đơn giản của mình lại khiến cho người khác vui vẻ đến mức nào, Kiều Nại đã chuẩn bị xong xuôi để chiên cá. Cô quét một lớp dầu lên phiến đá, dùng lửa lớn chiên cả hai mặt trong vài phút. Chờ đến khi nước đã sôi, cô cho cá đã chiên và hành gừng vào đun sôi rồi ninh nhỏ lửa trong hai mươi phút, thêm gia vị vào là xong. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK